Những lời này của Lý Đồng Dục rõ ràng có hai ý, thứ nhất sức ảnh hưởng của nhật báo Đông Nam chúng tôi rất lớn, không phải chỉ là một tờ báo tỉnh như lời anh nói, anh cho rằng quyền đưa tin vận hội tỉnh là to, nhưng tôi căn bản không để vào mắt, tin tức quan
Trong quận có khá nhiều núi rừng, đã có không ít kẻ bỏ đồng bằng lên núi xưng vương, cướp bóc của quan lại và các đoàn thương gia. Nơi đây sơn đạo đông, địa hình lại hiểm trở, nếu muốn tìm kiếm một người thì quả thực rất khó và tốn thời gian. Tuyền Cơ nhíu
The PsyMics Podcast là kênh Podcast chính thức của dự án The PsyMics, một dự án về tâm lý học đường. Mỗi tập podcast sẽ dẫn dắt thính giả vào từng chủ đề cụ thể xoay quanh lĩnh vực tâm lý trong môi trường học đường. Cụ thể, đây sẽ là không gian để The PsyMics kể những câu chuyện được gửi đến cho dự
Nhân vật văn học và vai trò của nhân vật trong tác phẩm 1. Nhân vật văn học. “Văn học là nhân học” (M. Gorki). Văn học bao giờ cũng thể hiện cuộc sống của con người. Nói đến nhân vật văn học là nói đến con người được nhà văn miêu tả
Thể loại: Ngôn tình cổ đại. Editor: Phương Phương. Beta: Tử La. Số lượng: 277 chương. Khi hắn gặp nàng lần đầu tiên đã nói rằng: "Ta sẽ cưới nàng để nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất". Ngày gặp lại, hắn là thái tử cao cao tại thượng còn nàng là tù nhân. Hắn
Danh sách chương truyện Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta. Chương 5 - Có nên chết hay không. Chương 14 - Chương 14. Chương 15 - Nghi hoặc. Chương 16 - Tiên Nghiên Đài của Tây hải. Chương 18 - Mang thai. Chương 22 - Sườn phi cuối cùng. Chương 23 - Thân thể nữ nhân. Chương 24
1xHEE. Editor Quân LyBọn họ có cái gì cần nói sao?Dạ Mộc trong lòng là không tình nguyện, nhưng Ôn gia đang ở đây, Ôn Như trước khi đi yêu cầu chuyện cuối cùng, Dạ Lệ sẽ không cự nhiên, Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn Dạ Lệ, liền thấy Dạ Lệ gật gật đầu,"Mộc Nhi, ngươi cùng mẫu thân ngươi, nói lời tạm biệt đi."Giữa bọn họ có giao tình tốt đến loại này sao?Dạ Mộc gật gật đầu, ngoan ngoãn cùng Ôn Như đi vào Như không để cho người khác theo vào, ăn mặc một thân trắng thuần sa y đi ở phía trước, tấm lưng kia, vô cớ để lộ ra vài phần tiêu Mộc cả người đều cảnh giác, cũng không biết Ôn Như rốt cuộc muốn làm cái gì......Đi đến chủ tọa ngồi xuống, hai mắt sưng đỏ của Ôn Như nhìn nàng."Cái này, ngươi vừa lòng?"Gì?"Hãm hại ta, lại tìm cái kẻ chết thay đẩy ra, để hắn tố giác ta, chính mình hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Nhìn không ra, ngươi tâm cơ thật thâm trầm!"Dạ Mộc há miệng thở dốc, thấy Ôn Như một bộ nhận định, nàng cũng không giải thích Ôn Như đặt trên tay vịn nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng trở nên âm trầm đáng sợ."...... Buồn cười ta nhiều năm như vậy, đem vô số người đạp dưới chân, cuối cùng, thế nhưng hủy trong tay của ngươi? Buồn cười, thật là buồn cười!"Dạ Mộc đứng trước mặt nàng, vóc dáng lùn lùn đứng đều không cao đến chỗ nàng ngồi, nàng càng nhìn Dạ Mộc càng không hiểu, nàng sao có thể bị một hài tử đánh bại?!Dạ Mộc khuôn mặt nhỏ căng chặt, nửa ngày mới nghiêm túc nói. . Google ngay trang TRÙMtruуện .мe "Sự thật chính là sự thật, ta cũng không rõ đạo lý gì. Ta chỉ biết, thiên hạ không có gió không lọt tường, ngươi đang trách người khác vạch trần ngươi, vì cái gì không tỉnh lại một chút xem sai lầm của mình?""Ngươi câm miệng!!"Ôn Như thanh âm sắc nhọn, ánh mắt trở nên càng thêm dữ tợn!"Đúng, ta có sai! Sai lầm lớn nhất, chính là để ngươi sống đến hiện tại! Ta biết ngươi vì sao muốn đối phó ta, còn không phải bởi vì ta giết mẹ ngươi sao? Ngươi đã chờ ngày này thật lâu chứ gì?"Dạ Mộc nhẹ giọng nói,"Giết người thì đền mạng, báo ứng tự chịu.""Nhưng dã tâm của ngươi chỉ có thế sao?"Ôn Như cười lạnh, hai má ửng đỏ không bình thường,"Chỉ cần ta đi miếu, không bao lâu, tướng quân liền sẽ hưu thê lại cưới! Đến lúc đó hài tử của ta cũng biến thành con vợ lẽ, hơn nữa ngươi tâm tư ác độc, sẽ bỏ qua bọn họ? Ngươi chắc là rất muốn tướng quân chỉ có ngươi đi?!"Dạ Mộc tức khắc cảm thấy không lời nào để nói, ở ý niệm của Ôn Như, nàng đã hư tới cực hạn, lại nói đều là trống không."Ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ......"Dạ Mộc lui về phía sau nửa bước, chuẩn bị xoay người,"Mặc kệ ngươi tin hay không, người khác không trêu chọc ta, ta sẽ không trêu chọc người khác."Ôn Như âm trầm nở nụ cười,"Đúng, ngươi sẽ không trêu chọc người khác......"Dạ Mộc nghe nàng cười có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Ôn Như hét lên một tiếng, hướng nàng ngã tới! Nàng theo bản năng tiếp được, sau đó trong tay, liền nhiều một cái đồ vật!Máu tươi nóng bỏng sền sệt làm ướt tay nàng, Dạ Mộc hơi trừng lớn đôi mắt, giờ khắc này, Ôn Như gầy ốm tái nhợt gần nàng trong gang tấc."...... Ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội, cùng xuống địa ngục đi!"Khóe miệng nàng hiện lên một tia nụ cười giả tạo, giây tiếp theo, mấy thân ảnh xông vào!"Như Nhi!!"Ôn Như ngã xuống đất trong nháy mắt, mẫu thân nàng chạy vào, đem nàng ôm trong ngực! Lúc này Ôn Như hơi thở mong manh, nàng bắt lấy tay mẫu thân nói,"Là nó...... Là nó muốn giết ta, bởi vì...... Ta giết mẹ nó!"Lúc này, Dạ Lệ cũng vọt vào,"Đây là có chuyện gì?!"Ôn Như nhìn đến Dạ Lệ trong nháy mắt, nước mắt xôn xao một chút liền rơi xuống!"Tướng, tướng quân!!"Nàng mặt nhiễm máu, nhìn qua buồn rầu,"...... Ta thật sự...... Thật sự không có phản bội ngươi! Là...... Là nó hãm hại ta!"Ôn Như hướng Dạ Lệ vươn tay lên."Phu thê mười năm...... Tướng quân, ta nguyện dùng chết chứng minh!"Dạ Lệ ánh mắt một nghi, không đợi hắn nghĩ nhiều, giây tiếp theo, tay Ôn Như liền rũ xuống, thừa tướng phu nhân ôm thi thể lớn tiếng khóc rống!"Như Nhi! Ngươi sao ngốc như vậy! Nương biết ngươi trong sạch, nương biết!!"[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]Dạ Mộc bị thanh âm chung quanh bức cho lui về phía sau hai bước, nhẹ buông tay, chủy thủ cũng dừng ở trên mặt đến chủy thủ nhiễm máu kia, thừa tướng phu nhân chỉ vào nàng tức giận nói,"Mau bắt lấy nàng! Ám sát chủ mẫu, tội đáng chết vạn lần, trăm lần không thể buông tha!"Nàng vừa nói xong, người chung quanh đều muốn động, mà Dạ Lệ lại tiến lên một bước,"Dừng tay!"Ở tướng quân phủ, Ôn gia cũng không dám lỗ mãng, thừa tướng phu nhân ngẩng đầu, phẫn hận nói,"Chẳng lẽ tướng quân muốn bao che hung thủ giết người này? Ngươi muốn vì một thứ nữ, cùng tướng phủ ta thành địch?!""Ta không có giết người."Dạ Mộc đột nhiên mở miệng, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng, phẫn nộ, nghi ngờ, nhưng là thế cục càng bất lợi, nàng liền càng bình tĩnh, nàng bản lại lần nữa nói,"Ta không có giết người!""Nói bậy!"Thừa tướng phu nhân hai mắt đỏ bừng chỉ vào nàng nói,"Như Nhi nói, ngươi là muốn báo thù cho mẹ ngươi mới giết Như Nhi! Ta nhổ! Một thiếp thất mà thôi, nào so được với con ta? Ngươi bôi nhọ trong sạch con ta liền thôi, còn hại tính mạng nàng, quả thực súc sinh không bằng! Ta đây liền phái người bắt ngươi quy án!"Dạ Mộc trong lòng biết lúc này không nói, lúc sau chỉ sợ không có cơ hội cãi lại, cho nên, nàng lớn tiếng nói."Nàng là tự sát! Nơi đây cách chỗ ngồi khá xa, nàng hiển nhiên là đứng bị ám sát, mà ta không đủ cao, sao có thể đâm vào ngực? Hơn nữa người tự sát miệng vết thương mới là ngang lưỡi dao, ta đâm nàng miệng vết thương hẳn là phải đứng lưỡi dao, về phần nàng vì sao muốn tự sát hãm hại ta, không cần ta nhiều lời, các ngươi chính mình trong lòng rõ ràng!""Tốt cho thứ nữ miệng lưỡi sắc bén!"Thừa tướng phu nhân đem thi thể Ôn Như giao cho bên người bên cạnh, đứng dậy, nổi giận đùng đùng tới gần Dạ Mộc."Ngươi nói con ta giá họa cho ngươi? Ngươi là thứ gì mà cần nàng dùng chết giá họa cho ngươi?!"Dạ Mộc không sợ chút nào ngửa đầu nhìn nàng,"Bởi vì nàng sợ hãi ta xuống tay với hài tử của nàng, bởi vì nàng biết chính mình tới miếu thanh tu kết cục đã định, nàng sợ chính mình bị hưu, sợ hài tử sẽ lưu lạc, cho nên muốn vừa chết bảo toàn thanh danh, lại tranh thủ phụ thân đồng tình. Nàng nghĩ lần này hết thảy đều là ta làm hại nàng, nàng đến chết, đều không có hối cải!""Ngươi câm miệng!"Thừa tướng phu nhân dùng móng tay nhọn hoắt bắt lấy cổ áo Dạ Mộc! Dạ Mộc cứ như vậy đem động cơ của Ôn Như nói ra, làm bà ta tức giận đến cả người đều đang run rẩy!Nữ nhi dùng chết mới giữ được thanh danh, bà ta tuyệt đối không để bất luận kẻ nào làm bẩn!"Mặc kệ ngươi giảo biện thế nào, ngươi, thân là thứ nữ mưu hại mẹ cả, chúng ta đều thấy được, ngươi hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!"Nàng duỗi tay đẩy Dạ Mộc ra, đứng dậy nói với Dạ Lệ,"Nếu tướng quân không đành lòng, bổn phu nhân, không ngại đi nhiều một chuyến, đưa nàng đi ngự thẩm đường, mời tam tư định đoạt!"
Đây là một câu chuyện về kiếp trước và kiếp này. Một câu chuyện tình buồn ở kiếp trước, và cũng đầy trắc trở ở kiếp này...Kiếp trước, Tía Tô là con gái của Ngọc Hoàng, nhưng lại được gả cho Long Vương - Long Hạo vì lý do chính trị, và trở thành vương hậu. Nhưng hắn lại không hề quan tâm đến nàng, để mặc nàng bị các thiếp thân của mình ức hiếp, thậm chí hắn còn không nhận ra nàng chính là cô cung nữ lần trước mà hắn đã đem lòng yêu mến. Để rồi, trong một chinh chiến, nàng vì cứu mạng hắn và thiếp thân của hắn mà đã hy sinh thân mình. Lúc này Long Hạo mới nhận ra nàng, mới phát hiện người hắn yêu là nàng, nhưng tất cả đã quá này, Tía Tô có một cái tên khác - Tiểu Thất. Trong một lần chạy trốn, cô đã xuyên tới Tây Lương hoàng triều và gặp A Ly - người yêu cô rất sâu sắc. Tình yêu của A Ly không thể hiện ra ngoài, nhưng hắn thực sự rất yêu nàng, yêu đến mức từng hành động hắn đều làm đều là thể hiện trong vô thức, dù cho đó là sự tàn nhẫn đi chăng nữa, thì cũng là do hắn không biết cách thể hiện tình yêu của mình. Hắn yêu nàng, nàng cũng yêu hắn, nhưng hai người lại hiểu nhầm nhau hết lần này đến lần khác. Liệu tình yêu của họ có đến được với nhau? Kiếp trước hay kiếp này, liệu có một sợi dây liên kết nào không? Hãy cùng đón đọc bộ truyện để tìm ra lời giải đáp nhé!
Lượt Xem 4 Kiếp trước Tía Tô – Long Vương Long Hạo trong một lần dạo chơi ở thiên đình gặp Tía Tô, đem lòng mến nàng, nhưng Tía Tô đang giả dạng cung nữ trốn ra ngoài nên Long Hạo sau này gặp lại Tía Tô lại ko nhận ra nàng. Tía Tô là con gái út của Ngọc Hoàng, vì lý do chính trị mà đem nàng gả cho Long Hạo làm vương hậu. Không nhận ra Tía Tô, ko hài lòng với cuộc hôn nhân chính trị, nên Long Hạo để mặc Tía Tô bị thiếp thất của mình khi dễ. Tới khi binh biến, Tía Tô vì cứu Long Hạo và nữ nhân của Long Hạo mà chết, lúc này Long Hạo mới phát hiện người mình yêu thì ra là Tía Tô, nhưng đã muộn. Thế giới hiện đại Tiểu Thất trong một lần chạy trốn xuyên qua Tây Lương hoàng triều. Tây Lương hoàng triều Đoạn đầu của truyện thật ra không phải là khúc mở đầu nên gây nhiều khó hiểu, nhưng đây cũng là khúc ta thích nhất trong truyện. Mọi người cứ hỏi anh có đem chị chém không? Tại sao lại chém ngang eo ác vậy? Thật ra chỉ cần Tiểu Thất lên tiếng cầu xin thì A Ly ta thích tên này hơn sẽ không bao giờ chém. Thật ra, cho dù Tiểu Thất không có cầu xin, thì A Ly cũng không nỡ chém. Mọi người đọc tiếp sẽ thấy, A Ly đem Tiểu Thất ra pháp trường chỉ vì nóng giận nhất thời, giam nàng vào ngục nhưng cũng cho người đem thuốc trị thương tốt nhất cho nàng người này lại lén A Ly ko đem thuốc nên mới làm Tiểu Thất suy yếu. Đọc truyện mà thấy thương cho hai người này. Tiểu Thất yêu A Ly nhưng nghĩ A Ly yêu Như Ý sườn phi sau này của cung Tuyết Tùng đó. A Ly yêu Tiểu Thất nhưng không nhận ra, khi nhận ra thì ko biết diễn đạt. Hai người cứ hiểu lầm đối phương ko yêu mình.
Nhưng mà… vì sao nàng lại thấy kiếm quang hiện lên giữa không trung, tiếp đó tiếng kêu sợ hãi của những cấm vệ quân phía sau mình lần lượt ngã xuống.– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!Thanh âm này là — — Trái tim nàng nảy lên, thân ảnh màu vàng kim từ từ xuất hiện trong tầm mắt . Nàng không dám tin, thực sự không dám tin, thậm chí còn định vươn tay ra chạm tới mũi giày đang dừng trước mắt mình. Còn chưa kịp chạm tay thì cả người nàng đã bị người ôm vào trong lòng.– Sau này không bao giờ để nàng lại một mình nữa!Mùi hương quen thuộc, giọng nói quen thuộc!Nàng ôm chặt cổ hắn, tầm mắt mờ mịt nên không nhìn rõ gương mặt hắn cho lắm. Nàng chỉ biết, dù giọng hắn rất dịu dàng nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đôi mắt phượng sắc bén kia đang từ từ trào dâng lửa giận. Tay hắn cẩn thận né vết thương của nàng, miệng thốt ra từng chữ rõ ràng– Thủ dụ trẫm đưa cho nàng đâu?Vẫn là ngữ khí ôn nhu nhưng nàng biết, hắn tức giận đã muốn tới cực điểm. Càng nhẹ nhàng thì càng phẫn nộ. Tuyền Cơ từ khuỷu tay hắn ngẩng đầu lên thẫn thờ nhìn vũng máu trên đất. Vũng máu của những người bạn ngày xưa vui cười với nhau, nay sinh tử chưa Long Phi Ly trầm xuống. Hắn biết thương thế của nàng không nhẹ nhưng hắn càng sợ sự tĩnh mịch trong mắt nàng. Hắn không biết đã xảy ra những chuyện gì nhưng người trong Phượng Thứu cung đã chết là sự thật! Hắn nhìn đám người đang quỳ trên đất, hắn còn chưa cho phép bọn họ đứng lên; bao gồm hoàng hậu sắc mặt tiều tụy, bộ dáng yếu ớt sắp ngã sấp xuống; bao gồm thái hậu đang dìu Thái hoàng thái hậu, dùng vẻ mặt bất mẫn nhìn mãn? Vậy điều hắn bất mãn sẽ do ai thỏa mãn? ! Đúng, nhất định là còn có người tiếc nuối. Nếu hắn hồi cung trễ một chút nữa thì nàng sẽ chết! Mười tên cấm vệ quân cùng một lúc chấp hình, một lần mười gậy, được lắm! Trước kia nàng cũng đánh, cũng giận, cũng dỗi hắn nhưng hắn luyến tiếc không muốn động nàng dù chỉ một cọng lông. Bọn họ làm sao dám!– Để trẫm đưa nàng vào trong trước! – vạt y phục ướt đẫm máu tươi của nàng khiến tay hắn run lên. Cố cưỡng chế lửa hận trong lòng, hắn cẩn thận bế nàng nhưng nàng lại ngăn động tác của hắn, nắm chặt lấy ống tay áo hắn. Hắn cúi đầu nhìn, lồng ngực đau tới mức hít thở không thông Vẫn là đôi mắt trước khi ly biệt, đôi mắt đen linh động. Đêm đó, hắn xâm chiếm cơ thể nàng, nàng dùng đôi mắt lấp lánh tinh quang nhìn hắn rồi thẹn thùng đáp lại. Thế nhưng, vẫn đôi mắt đó, hiện tại lại rỗng không. Giọng nói của nàng chầm chầm truyền vào tai hắn, thảng thốt, vô hồn giống như đôi mắt kia, một thanh âm trống rỗng– A Ly, ngày đó Hạ Tang ra cung đi tìm Ngọc Trí, ta nói với hắn rằng ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, ngoan ngoãn ở trong cung chờ chàng về. Rốt cuộc ta cũng chờ được chàng, nhưng người của Phượng Thứu cung đã chết. Ta không thể tự bảo vệ mình, càng không có năng lực bảo hộ bọn họ; ngược lại là bọn họ bảo vệ ta. Còn nhớ rõ thời điểm ta mới tiến cung, chàng lệnh cho Cát Tường tới dạy ra cách sinh tồn trong cung… thì ra ta vẫn chưa học được. Ta tự nói với mình rằng, không cần thay đổi. Ta không muốn hại người nhưng hình như có một số người không phải ngươi chỉ cần phòng bị là được; trừ khi các nàng chết trước ngươi! Ta sai rồi, ta thật sự sai lầm rồi! Ta muốn cùng chàng ở bên nhau thật lâu, thật lâu; nhưng ta cứ như vậy thì chỉ làm liên lụy tới chàng. Ta phải thay đổi, có đúng không? Chàng nói cho ta biết, có đúng như vậy không?Ánh mắt nàng chợt sáng bừng lên, nhìn hắn như đang chờ mong hắn cho nàng một đáp án; như chỉ cần hắn nói đùng thì nàng sẽ làm bi thống cùng cơn phẫn nộ trong lòng Long Phi Ly đã tới giới hạn.– Không, Niên Tuyền Cơ, vĩnh viễn, vĩnh viễn không cần thay đổi! – hắn đau lòng nhưng không nén được giọng điệu tàn nhẫn. Thanh âm này cứ phiêu tán rồi khuếch đại trong tai, trong đầu chỉ cần nàng như vậy, trắng trong tinh khiết như một đóa hoa lê. Bắt đầu từ lúc ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, hai tay hắn đã nhiễm đầy máu tươi. Hắn không muốn nàng giống hắn. Hắn không cần nàng thay đổi. Hắn không cho phép nàng thay đổi! Kiềm chế ý nghĩ kích động của mình, hắn ôm chặt lấy Tuyền Cơ rồi nặng nề hỏi lại một lần nữa– Thủ dụ đâu?– Chàng hỏi Ôn Như Ý. – nàng nhẹ giọng đáp, khẽ dụi đầu vào lòng hắn rồi không còn lên tiếng Y?! Long Phi Ly niết nắm tay, ánh mắt co rút nhìn về phía Từ Hi– Lập tức an bài cho người ở Thái y viện tới chữa trị cho người Phượng Thứu cung.– Dạ! – Từ Hi vung tay lệnh cho mười mấy nội thị phía sau đi lên phụ giúp đám người Phượng Thứu cung. Ai còn sống thì được nâng đi chưa trị, còn thi thể những nội thị, cung nữ bị đâm chết cũng được nâng Ý quỳ trên đất, đầu cúi gằm xuống, tay run lợi hại. Đột nhiên, nàng nghe tiếng người nọ thản nhiên vang lên– Tất cả đứng lên đi!Nàng đang định nâng mắt lên nhìn thì thình lình bị ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân chụp lấy– Ôn Như Ý, thủ dụ của trẫm ở chỗ ngươi?Như Ý chấn động, lập tức quỳ sụp xuống, hai hàm răng cắn chặt rồi từ từ ngẩng đầu lên, tận lực làm cho giọng nói của mình bình ổn– Bẩm hoàng thượng, thủ dụ… nô tỳ đã giao cho Thái hoàng thái đám người lập tức nhốn nháo hẳn lên “Thủ dụ gì?!” . Tầm mắt Long Phi Ly lại chuyển sang Thái hoàng thái hậu, giọng vẫn đều đều– Hoàng tổ mẫu, ngài đã xem qua thủ dụ của trẫm phải không?Sắc mặt Thái hoàng thái hậu đột biến, nhưng nghĩ lại mình là hoàng tổ mẫu của hắn, lúc nào tới phiên hắn chất vấn, chỉ trích bà?– Đúng, ai gia đã xem qua. Nhưng vậy thì thế nào? – Thái hoàng thái hậu cười lạnh, đưa tay chỉ về phía Tuyền Cơ. – Hoàng thượng, ngài có biết sủng phi của ngài đã dùng yêu thuật nguyền rủa, hại chết hài tử duy nhất của mình? Ngài có biết đó là long tử! Nếu không phải Tú nhi phúc lớn mạng lớn thì không chừng đã bị nàng hại chết hậu hợp thời đưa tay lau lau nước mắt sau đó để cho hai gã tỳ nữ nâng đứng lên, đi tới trước mặt Long Phi Ly lại im lặng quỳ xuống. Long Phi Ly liếc mắt nhìn hai gã tỳ nữ. Bị ánh mắt sắc bén của hắn xẹt qua, hai tỳ nữ sợ phát run. Tiếp đó giọng hắn lạnh lùng vang lên– Đỡ chủ tử các ngươi đứng lên!Nói xong, hắn quay sang nhìn Thái hoàng thái hậu, miệng khẽ cong lên ý cười– Hoàng tổ mẫu, có hai việc trẫm muốn nói cùng ngài. Thứ nhất, cái thai của hoàng hậu không phải là hài tử duy nhất của trẫm. Niên phi cũng từng hoài thai long tự. Việc thứ hai, xin hỏi hoàng tổ mẫu ai là hoàng đế của Tây Lương?Lời hắn vừa nói ra khiến Thái hoàng thái hậu chấn động. Ngay cả thái hậu cũng phải nhờ ma ma bên cạnh đỡ mới đứng vững. Còn đám triều thần, phi tần bên dưới cũng sửng sốt. Niên phi từng có long tự? Cát Tường sớm đã sợ mất hồn mất vía, bất giác nhìn sang Như nhỏ của hắn và Niên phi…? Như Ý quỳ trên mặt đất bỗng thấy lòng mình trống rỗng, cơ thể run rẩy không thê kiềm chế, thậm chí đôi môi cũng đã bị cắn chảy máu.
bạo quân ôn nhu của ta