CONG HOÅ xà HQI CHÙ NGHÎA VIET NAM ÐQc lûp - TV do - H'4nh phúc floà Bình, ngày Il tháng 10 nãm 2022 " ban nhân dân huyên Lac Thuý, dia diêm: Khu 3, thi trân Chi Nê, huyên Lac Thuý, tinh Hoà Bình. 9. Thbi gian, dia diem mua ho scr và ding ký tham gia dau giá, nêp hô sŒ däng ký tham gia dáu giá.
Ngày Nước Thế giới. Ngày Nước Thế giới hay Ngày Nước sạch Thế giới được tổ chức vào ngày 22 tháng 3 hàng năm. Ngày lễ quốc tế này được Liên Hợp Quốc chọn từ năm 1993 trong Nghị quyết A/RES/47/193 của Đại hội đồng. [1]
Bạn đang xem: Nuoc lac viet o the gioi moi | Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới. Khoan đã còn một vùng kí ức khác: 'Nguyễn Quang Toản, Quang Trung, Đại Việt, Hoàng Đế, Phú Xuân …. '." Ặc không lẽ ta xuyên việt rồi." một tiếng nói vang lên cắt đứ dòng suy nghĩ của hắn.
Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới Được 8.86/10 từ 7 phiếu bầu. Trong khi các nhà khoa học, kể cả những người có kiến thức uyên bác nhất đều tìm cách bác bỏ nền văn minh Lạc Việt đã tồn tại 4.000 năm.
Nước lạc việt ở thế giới mới. Hồ Độc Lập mở dần hai mí mắt, lù mù trông thấy khuôn mặt không quen đang lolắng quan sát mình. Đây là đâu! nhìn lạ quá! sao lại có người mặc vật dụng cổtrang đây, bản thân đang ở chỗ nào vậy, . Chớp chớp mắt thêm vài chiếc rồi chậmrãi mở ra, trong đầu mau lẹ hình dung lại đều chuyện.
Nghiên cứu yếu tố tác động đến khả năng thu hút đầu tư trực tiếp nước ngoài của các quốc gia đông nam á
cJIh6. Phạm công thiệu ngạc nhiên nhìn về phía hồ độc lập như xác nhận lại câu trả lời. nghĩ cũng không ra mình có thể lấy ra một lượng lớn đồng như vậy từ đâu. Nghĩ sơ thôi cũng thấy cần hơn vài nghìn vạn cân đồng để đúc tiền nha. Đây là một khối lượng vô cùng khổng lồ nhớ trong kho mỗi năm chỉ có thể đem về hai chục vạn cân đồng là đã nhiều lắm rồi. còn không có năm chỉ được khoảng mười vạn cân thôi.“ Đây là lý do tại sao trẫm gọi khanh lại đây. Khanh chủ quản việc khai khoáng chắc biết rõ tình hình chứ,”“ hoàng thượng thần chủ quản khai khoáng nhưng mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ khai thác được tầm 20 vạn cân đồng mà thôi tuyệt đối không hơn được, bao năm qua thần tận tâm làm việc tuyêt đối không bớt xén một cân đồng nào mong bệ hoàng thượng xem xét”“ Ái khanh sao lại khích động như vậy, là nghĩ ta không tin khanh sao?”Phạm công thiệu đứng dậy chắp tay không nói“ điều này đúng là làm khó khanh rồi. ta chỉ là muốn đưa ra một vài ý kiến mà thôi.”Hồ Độc Lập nói đến đây liền ra hiệu cho Phạm Công Thiệu ngồi xuống“ hoàng thượng dạy bảo. thần xin lắng nghe”.Hồ Độc Lập cười cười hỏi.“ có thật tất cả khoáng ở đại nam này đều do khanh chủ quản?”Phạm Công Thiệu nghe đến đây liền nhanh chóng động não, thật như vậy sao, đương nhiên là không rồi, đến ngay cả người dân bình thường có chút để ý cũng biết lượng khoáng mỏ mà triều đình khai thác ít hơn nhiều so với lượng khoáng mỏ đang khai thác rất nhiều, có nhiều hầm mỏ chỉ nằm cạnh hầm mỏ mà triều đình đang khai thác chỉ vài trăm mét mà đằng sau các mỏ này đều có hậu trường chống lưng không nhỏ bởi vậy được bưng bít rất chặt đấy. Nếu khui ra thật sự sẽ dính dáng không ít quan lại đia phương cũng như kinh thành đấy. Nên biết thì biết nhưng chẳng ai lại muốn làm công địch mọi người cả, bởi vậy thường được làm lơ Phạm Công Thiệu tiêu hóa một chút hắn lại cho quăng ra quả bom thứ hai“ lượng sản vật đưa về đến triều đình đúng là lượng sản vật khai thác được tại các mỏ sao?” Có quả bom nguyên tử lần trước nên khi nghe đến cau hỏi nay Phạm Công Thiệu cũng không cảm thấy bất ngờ ! đương nhiên là không rồi, cái này ai cũng biêt nha. Từ đốc công, đến quản lý mỏ, thủ kho, quan huyện, quan phủ, cho đến khi vào đến kho công bộ, mười phần cũng chỉ còn lại 3 phần thôi, cái này cũng không phải là chuyện lạ gì, hầu như toàn bộ quan lại đều coi đó là điều hiển nhiên rồi.“ Người đào mỏ làm việc năng suất chứ?”Khỏi phải hỏi. chẳng người dân nào tự nguyên đi đào mỏ cả. chủ yếu là do bắt buộc đi phu, hoặc tội phạm, phải thúc dục bằng đòn roi của đốc công thì mới làm việc bởi vậy người đào mỏ cũng khá đông nhưng hiệu suất công việc cũng chỉ được một phần ba mà thôi. Phạm Công Thiệu nhíu mày tự nghĩ đây là do khách quan mà sao có thể thay đổi được’.Hồ Độc Lập lại quang thêm một câu làm khai tỉnh Phạm Công Thiệu “ đãi ngộ, lương bổng không tốt, công cụ thiếu thốn thì sao có thể tăng khả năng lao động của thợ mỏ. vả lại thợ mỏ cũng cần quen tay phải không?”.Đương nhiên rồi, hơn ai hết Phạm Công Thiệu biết rõ hơn sự cần thiết của việc quen tay trong đào mỏ. lúc này chủ yếu là bắt lao công theo thời gian nhất định, bởi vậy người đào mỏ cũng thay đổi thường xuyên lấy gì mà quen tay, càng không nghĩ đến cái gì mà đãi ngộ, lại càng chẳng biết đến lương bổng là gì. Còn công cụ sao, một cây cuốc cùn và chiếc nong rổ tre đó là tất cả công cụ của người thợ mỏ được truyền từ năm này qua tháng khác đấy.“ ở đại nam còn chỗ nào có khoáng mà vẫn chưa khai thác không”.Không cần suy nghĩ cũng trả lời được câu hỏi này rồi. tất nhiên là còn rồi, còn khá nhiều là đằng khác. Nhưng tìm cho ra lại khó tỉ lệ nghịch với việc trả lời câu hỏi trên của Hồ Độc Lập khi dành thời gian cho Phạm Công Thiệu tiếp tục suy nghĩ Hồ Độc Lập quay sang nói với lão phúc“ cho gọi Trần quách tĩnh lên gặp ta”Lão phúc nghe vậy liền đi ra ngoài kêu Trần Quách Tĩnh “ khanh hiểu ý trẫm chứ”Hồ Độc Lập hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Phạm Công Thiệu lại hiểu đó đang nhụ ý cho cái gì. Nếu nhận lời sẽ trở thành đích ngắm cho tất cả mọi người, còn nếu không làm thì coi như lão cũng xong. Lần đầu tiên Phạm Công Thiệu thấy chiếc ghế dưới mông thật không dễ ngồi. Đã ngồi rồi lại càng khó thoát ra đấy, đưa ánh mắt nhìn về phái vị hoàng đế trẻ con kia, Phạm Công Thiệu thấy mình đã quá xem thường vị hoàng đế 12t này rồi, sau đó lại giật mình tự hỏi 12t thật sao, quả thât ngoài vẻ bề ngoài ra thì chẳng có gì giống với độ tuổi đó cả.“ thần xin nguyện nghe theo bệ hạ sai khiến”“ Đúng là làm khó cho ái khanh rồi, buổi chầu sắp đến khanh biết phải làm gì rồi chứ?”Ý của Hồ Độc Lập là muốn giao khoán việc tổ chức tìm và khai thác cho Phạm Công Thiệu kể cả việc thu hồi các mỏ lậu, đương nhiên chẳng ai muốn làm cái công việc này vì nó chẳng dễ làm tí nào hết. Nếu muốn làm thì phải cho Phạm Công Thiệu một thân phận đặc biệt, ít ra cũng phải là khâm sai thì mới dễ làm, bởi vậy 5 ngày sau lên triều cần đưa ra bàn bạc một chút. Đương nhiên cái việc này Hồ Độc Lập phải làm bộ không biết, mà bất ngờ do ai đó đưa ra ý kiến thì mới phúc sau một chốc đi ra ngoài liền chạy vào báo“ hoàng thượng có Trần Quách Tĩnh xin ra mắt”“ mau truyền gặp”Sau một hồi thi lễ ổn định vị trí lúc này Hồ Độc Lập mới nói“ vị này chính là công bộ ti Phạm Công Thiệu, từ nay việc an toàn của Phạm Công Thiệu giao cho khanh phụ trách”Nói rồi Hồ Độc Lập chỉ tay về phía Phạm Công Thiệu . dù chưa biết đầu đuôi xôi mắm gì nhưng nghe vậy Trần Quách Tĩnh liền nhận lệnh.“ thần lĩnh chỉ” Quay sang bên phía Phạm Công Thiệu nói“ mọi việc phải trông cậy vào khanh rồi, lần này ngoài việc chuẩn bị cho buổi chầu, khanh hãy lên cho trẫm một kế hoạch để trẫm xem trước có gì khó trẫm liền bổ sung thêm.”“ Thần tuân chỉ” Phạm Công Thiệu thi lễ“ hai người tiếp tục làm quen với nhau đi, ssau này sẽ còn phải hợp tác nhiều”Sau khi Phạm Công Thiệu và Trần Quách Tĩnh ra khỏi phòng làm việc của Hồ Độc Lập thì đã xế chiều rồi. Một ngày trôi qua thật nhanh. Trời tối đen như mực, hôm nay là ngày một tháng chạp nên chẳng có chút trăng sao gì, trong phòng làm việc của Hồ Độc Lập đèn vẫn sáng, là một người hiện đại, quen sống trong ánh đèn điện, giờ đây cuộc sống chẳng có chút điện đài việt lúc này khi màn đêm buông xuống dường như chẳng còn hoat động gì ngoài đi ngủ. đèn đóm cũng chỉ liu hiu một hai chiếc trong nhà, phục vụ ánh sáng cho bữa cơm tối rồi lại tắt vì sợ tốn cả hoàng cung nơi Hồ Độc Lập dang ở cũng rơi vào tình trạng như vậy. Mấy ngày qua Hồ Độc Lập chiều chiều lại chịu khó chạy bộ xung quanh sân một lúc, sau đó lại gé qua cung trường thọ thăm thái hậu Bùi Thị Nhạn tức là mẹ đẻ của Quang Toản, ban đầu vì sợ bà nhận ra chuyện gì đó nên hắn không dám ở lâu, nhưng rồi dần dần hắn cảm thấy sự thân thiêt đối với bà, chắc có lẽ là do tình cảm mà thân thể này để lại. Hồ Độc Lập cũng không lấy đó làm vấn đề gì lớn, coi là mẹ ruột của mình vậy, ở lại ăn cơm là chuyện bình thường. Đương nhiên hoàng thái hậu trong cung cũng không phải chỉ có một mà có đến hai vị. Chính cung hoàng thái hậu Bùi Thị Nhạn và một vị khá nổi tiếng chính là Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân. Hồ Độc Lập càng không thể không biết, Hắn cũng qua thỉnh an vị hoàng hậu này rất nhiều lần. Lần đầu mới gặp Hồ Độc Lập quả thật ngỡ ngàng trước dung nhan của vị thái hậu này rồi. Đúng quả là sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành là đây, khuôn mặt sáng trong, làn da trắng nhu hòa, dáng người thanh cao, đầy đặn, cử chỉ lại càng như muốn câu hồn người khác. Đương nhiên đây không phải là do cố ý hấp dẫn mà là cử chỉ tự nhiên như vậy. Năm 16 tuổi bà lấy Quang Trung, tính ra năm nay cũng chỉ 25t mà thôi, ở thời hiện đại con gái 25t là còn tre chán, chuyện lấy chồng còn chưa nghĩ đến, ấy vậy mà đây…. 22t bắt đầu ở góa. Thật hẩm hiu Độc Lập là người hiện đại, thực tế hắn lại chẳng phải Quang Toản nên đương nhiên cũng xuất hiện vài ý nghĩ rồi. người đẹp ai lại không ham. Nhưng ý nghĩ này mỗi lúc chỉ nhém lên được chút khói liền bị Hồ Độc Lập nhanh chóng dập nhiên không thể ăn nhưng nhìn thì chẳng sao, bởi vậy mà thường ngày ngoài việc chạy qua chỗ chính cung thái hậu hắn cũng chả ngần ngại qua chỗ bắc cung thái vài vòng, có khi ở lại dùng bữa lúc lại như tình cờ đi ngang qua.. nói chung hắn viện khá đủ lý do chỉ để nhìn một chút. Thật là khổ sở nha linh hồn thì của hồ độc lập đương nhiên chẳng có vấn đề gì, nhưng thân thể này lại là của quang toản đấy….. suy nghĩ một chút liền đành lắc đầu thở dài vậy…Hồi chiều chính cung thái hậu Bùi Thị Nhạn, có cho người sang gọi hắn tối qua cung của bà dùng bữa, không cần nghĩ hắn cũng biết chắc là vì chuyện của Bùi Đắc Tuyên rồi, Tuyên chắc lại đi cầu xin thái hậu nên bà mới biết chuyện đây. Hồ Độc Lập thở dài một hơi thầm nghĩ xem ra phải nhượng bộ một chút rồi, cũng không sao! Chỉ cần nắm đủ binh quyền trong tay thì sợ gì một Bùi Đắc Tuyên’.Đêm đến tại hoàng cung khá buồn tẻ, ánh đen liu hiu, Hồ Độc Lập cho đốt hơn chục cây đèn trong phòng nhưng ánh sáng cũng không có cải thiện gì cho lắm. Các gia đình đi ngủ khá sớm, bởi vậy có thể trả lời tại sao các hộ gia đình vào thời này lại đông con như ánh đèn hiu hắt này, Hắn đang tự mình ngồi vẽ viết một số thứ, xài bút lông không quen nên đành phải lấy than củi chế cho mình một cây viết chỉ. Chứ có ai vẽ thiết kế mà lại dùng viết lông bao giờ. Tuy không có than chỉ nhưng dùng than củi thay thế cũng có thể dùng nay khi bàn với Phạm Công Thiệu về công cụ khai thác mỏ, hắn nghĩ đến cuốc chim, xà beng, đèn mỏ và xe goong. Thực tế lúc này ở châu âu người ta đã sử dụng những cái này từ rất lâu rồi, còn ở phương đông do không được chú trọng về vấn đề này nên khá lạc hậu. Cuốc chim với xà beng thì dễ rồi, còn đèn mỏ thì khó khăn hơn một tí vì trong nước không có thủy tinh làm chụp đèn, nếu có thì cũng có giá cao trên trời do một số thương buôn châu âu đưa đến nhưng cũng rất ít ỏi, với lại trong hầm mỏ cũng không có gió lùa vào là mấy, bởi vậy Hồ Độc Lập quyết định cho dùng đuốc ống xe gòng thì đúng là hơi phức tạp một chút nhưng hắn tin với tay nghề của các thợ thủ công trong nước lúc này hoàn toàn có thể tạo ra, ở châu âu thế kỷ 15 người ta đã tạo được xe goong rồi, với lại cấu tạo của nó cũng khá đơn giản, chỉ là Hồ Độc Lập muốn cải tiến lại một chi tiết. chi tiết này mặc dù nhỏ nhưng lại là cái quang trọng đó chính là ổ bi. Tuy rằng chỉ là chi tiết rát nhỏ bé nhưng công dụng và ứng dụng của nó lại không hề nhỏ bé tí nào, tuy rằng nhìn cấu trúc khá đơn giản nhưng chính bản thân nó lại không đơn giản.
Hoàng cung Phú Xuân, Điện Thái Hòa Vừa lên triều Hồ Độc Lập liền nói“ Chư vị ái khanh, Trẫm hiện tại có một chuyện không rõ, cảm thấy mơ hồ muốn mời các vị ái khanh thảo luận giải đáp giúp trẫm”.Trong điện yên tĩnh, các đại thần chờ đợi không biết hoàng thượng định hỏi vấn đề gì, mọi người trơ mắt nhìn.“ Là như vậy, hôm qua trẫm nằm mộng, mộng thấy một vị thần tiên nói cho trẫm biết, thiếc có thể tự mình nổi trên mặt nước, trẫm cảm thấy rất thần kỳ, lại không tin, nhưng lão thần tiên lại nói cho ta biết đây là chuyện có thể, còn trẫm lại cảm thấy không thể tưởng nổi. thiếc sao có thể tự mình nổi trên mặt nước, nghĩ đi nghĩ lại, cùng các vị ái khanh nghiền ngẫm vấn đề mà lão thần tiên đưa ra, các vị ái khanh có thể nói cho ta biết. điều này có thể làm được hay không?”Vấn đề Hồ Độc Lập vừa nêu ra khiến cả đại thần tròn mắt nhìn hắn, cái này tính là vấn đề gì cơ chứ, có ai không biết thiếc bỏ xuống nước sẽ chìm. Làm cho thiếc tự mình nổi trên mặt nước là điều không có khả năng, trực tiếp bỏ cục thiếc lên chiếc bè gỗ chẳng phải là có thể nổi trên mặt nước hay sao. Các bị đại thần ở bên dưới đều nói lên chuyện này không có khả năng,.“ chư vị ái khanh đều nói điều này là không thể, nhưng vị thần tiên kia nói cho trẫm biết điều này là có thể, hơn nữa còn khảng định chắc chắn, vậy không lẽ vị thần tiên ấy nói sai rồi sao.” Hồ Độc Lập làm ra bộ dạng khiêm tốn học hỏi.“ Chư vị ái khanh, thực ra trẫm cũng không hề tin tưởng có thể làm cho thiếc tự nổi trên nước. lão thần tiên nói không tin có thể làm thử, cho nên, chư vị ái khanh cũng thử xem có thể làm được hay không”Nói rồi vẫy tay cho người mang mấy tấm sắt được thợ dát mỏng cùng với một thùng nước dưới các vị đại thần đều ráng hai mắt lên nhìn, đây là chuyện trước nay chưa ai làm. Thiếc có thể tự mình nổi trên nước sao, điều này thật sự quá khó làm cho người tin tưởng mấy vị đại thần bắt đầu cầm lấy tấm thiếc cho vào thùng nước rồi thử. Sau một hồi“Bẩm hoàng thượng lão thần đã làm thử nhưng chẳng có cách gì làm cho thiếc có thể tự mình nổi trên mặt nước được.” Nói xong vị lão thần này còn chứng minh bằng cách nhẹ nhàng thả tấm sắt liền chìm nghỉm.“ Hoàng thượng lão thần cũng thử nhưng đều như vậy”“thần cũng thấy như vậy”“ Hoàng thương sắt không thể tự mình nổi được”“Đúng vậy thưa bệ hạ”.Phía dưới các vị đại thần đều nhao nhao nói ra ý kết quả thử nghiệm của mình. Tất cả đều nói không được. khong thể làm được. chẳng có cách Độc Lập cười nói “ Các vị ái khanh đều nói không thể nhưng chính miệng vị thần tiên ấy lại nói với trẫm là có thể đấy”.“ Bẩm hoàng thượng, không nên tin vào lời yêu ngôn. Điều này sao có thể, hắn chắc chắn là yêu ma, nói ra lời lẽ nhằm đầu độc hoàng thượng .”“ Đúng vậy, đó chắc chắn là yêu ma”“….. đây là lời nói hồ đồ của ma quỷ, bệ hạ không nên tin”Một đám quần thần đều phụ họa nói đó là lởi không nên Độc Lập tất nhiên đã có chuẩn bị từ trước, chỉ chờ đến lúc này, cùng thảo luận một chút kiến thức khoa học, dùng kiến thức khoa học để đả kích một chút cái thói không biết tiến tới, bảo thủ quan liêu của chúng quần thần.“ Các vị ái khanh đều nói không thể tin, nhưng vị thần ấy đã chứng minh rằng được, khiến trẫm hết sức bội phục”Hồ Độc Lập phất phất tay Một tiểu thái giám vội vàng bưng ra mô hình nhỏ của con thuyền được làm bằng sắt. sau đó đặt vào trong thùng nước, nổi bồng bềnh trong đại thần nhìn thấy đều há hốc mồm như không tin vào mắt mình. Điều kì lạ lại xảy ra trước mắt, chỉ mới trước đây giây lát họ còn đồng loạt lên tiếng phủ nhận triều thần rơi vào trầm mặc. một số người còn lại tự mình nhấc mô hình lên quan sát sau đó tự tay thả xuống nước kiểm chứng lại.“ Các vị ái khanh, các người còn cho rằng trẫm mộng thấy vị thần tiên ấy chính là yêu ma nói lời bậy.” Hồ Độc Lập cười cười rồi dưới các đại thần là một mảng yên lặng không có tiếng động nào, chẳng ai mở miệng nói một điều. Hồ Độc Lập trong lòng đắc ý nghĩ, các ngươi khinh ta còn nhỏ, không chịu phục, ta chỉ dùng một tí kiến thức vật lý cỏn con liền làm cho cả đám choáng váng, không dám hé nửa lời, dám không nghe lời, ta cho các ngươi tiếp tục choáng váng. Từ nay về sau còn ỷ thế lão thần, coi ta là trẻ con mà qua mặt thì coi lúc sau , các đại thần mới tỉnh ra, đây là thần linh báo mộng cho Hoàng Thượng đấy, cả đám đứng đực ra im lặng, người săm soi từng viên gạch nền, kể đi xét trần nhà.“ Ngoài ra khi trẫm hỏi vị thần nhân ấy làm thế nào để trị vì đất nước, khiến cho đại nam ta trường tồn, dân ta no ấm, các ái khanh có biết lão thần tiên ấy nói gì không .”Đây đúng là bom tấn rồi, là thần tiên chỉ dạy cho hoàng thượng cách an bang trị quốc đấy, đây là điều mà hầu hết các đại thần quan tâm nha. Mọi người sau phút giây sửng sốt liền tò mò.“ lời của thần tiên dạy, chúng lão thần ngu dốt sao đoán được, mong bệ hạ cho chúng thần được nghe lại”“ Vị thần tiên ấy dạy trẫm khá nhiều điều cần phải làm, trong đó có một điều quan trọng đó chính là dùng người”“ không biết thần tiên dạy bệ hạ dùng người như thế nào”“ Trẫm cũng hỏi vị thần tiên ấy một câu như vậy, lão thần tiên bảo trẫm phải nên dùng người tài đức.”“ trẫm lại hỏi thế nào là người tài đức, đến đây vị thần tiên ấy không nói gì mà chỉ đọc cho trẫm nghe một bài thơ”“ trẫm vẫn còn nhớ rõ, các vị ái khanh hãy nghe rồi góp ý cho trẫm”Các đại thần lần này đúng là kinh sợ rồi, đây là lời dạy của thần tiên đấy, tuyệt đối không nên xem thường. Hồ Độc Lập đọc "Đất có bốn phương Đông Tây Nam có bốn mùa Xuân Hạ Thu có bốn đức Cần Kiệm Liêm một phương thì không thành một mùa thì không thành một đức thì không thành người."Nghe đến đây không ít vị đại thần quên mất đang ở buổi chầu, không tự chủ được vỗ tay khen hay, lão thần tiên dạy thật chí lý. Đây chính là đại Độc Lập thấy vậy liền cười mỉm, Lời Hồ Chủ Tịch sao có thể sai được, ý mâý lão chỉ khen thừa.“ Các vị ái khanh, thấy lời dạy của lão thần tiên thế nào, liệu có gì không đúng”“ Thần thấy đây đều là lời vàng ngọc, không có chỗ nào không đúng, lại lập luạn khúc chiết, tuy đầy hàm ý nhưng dễ hiểu, quả khong hổ là lời lão thần tiên răn dạy”“.. thần cũng thấy như vậy”“.. đây quả là lời vàng ngọc, quả là lời dạy của lão thần tiên”“ Trẫm cũng thấy như vậy, để cho trẫm và mọi người khác cốt ghi tâm lời dạy của lão thần tiên, trẫm nghĩ nên treo 4 chữ cần kiệm liêm chính lên trên đại điện để lấy đó mà răn dạy mọi người, tiện thể thay tên điện này thành điện “ Cần Kiệm Liêm Chính””’.Chúng đại thần liền hiểu được ý của Hoàng Thượng, chính là từ nay về say trong điện sẽ treo lên một tấm bảng lớn ghi 4 chũ Cần Kiệm Liêm Chính, rồi đổi tên điện thành Cần Kiệm liêm chính, hình như đây cũng không phải là chuyện xấu, dù sao đây cũng là lời dạy tốt, lời vàng ý ngọc nhắc nhở mọi người cần kiệm liêm chính. Nên mọi người chẳng ai có ý kiến phản đối vì chuyện hôm nay mà trong một thời gian ngắn từ kinh thành sau đó lan ra cả nước, những từ nhưHoàng đế ..Thần tiên báo mộng…thiếc tự nổi trên nước… Thần tiên truyền dạy … Đề tài này liền trở thành sốt dẻo được nói đến nhiều nhất trong thời gian Kế tiếp chính là xử lý sự vụĐầu tiên là các nơi xin được cấp kinh phí nhằm đào kênh mương tưới tiêu, vụ vừa rồi do thiếu nước trầm trọng mà 1/3 diện tích đất canh tác bị bỏ hoang. Có địa phương bị bỏ hoang đến 2/3 đât đai vì thiếu mình mới xuyên qua có mấy ngày thôi mà đã giao cho mình cái đống hỗn độn thế này rồi. không biết cái đám lê trịnh trước đây ăn ở thế nào?Hắn nhìn xuống đám đại thần hỏi. “ các vị ái khanh, việc này nên giải quyết thế nào đây, cái này bộ hộ bỏ ra được bao nhiêu”“ Khởi bẩm hoàng thượng, bộ Hộ sợ còn không đủ tiền cầm cự đến năm sau. Lấy không ra được đồng nào hết. xin hoàng thượng thứ tội”Nếu xử tội lão xong mà bộ hộ có đầy bạc ta cũng làm rồi, không cần lão phải nói thừa, nhìn cái bản mặt xin tội của lão kìa, cứ trơ ra như khúc gỗ vậy, chẳng có chút bộ dán nào đang xin tội cả.“Nếu cấp, theo khanh cần bao nhiêu sẽ đủ”Câu hỏi quá khó rồi, đắp đê làm công trình thủy lợi, đây là công trình không đáy đấy, chỉ có thiếu, mãi chẳng bao giờ đủ cả, ngoài ra hằng năm còn phải được nạo vét, bồi đắp thêm. Dù cho mấy nghìn vạn đổ vào cũng chẳng xong lão ấp úng không biết trả lời ra sao. Hắn cũng chẳng muốn làm khó lão nữa nên nói.“Vấn đề này phải tìm cách khác giải quyết khác thôi. Từ thời nhà Trần đến bây giờ nước ta đã bao lần chăm lo đắp đê, song hạn hán lụt lội lớn bé không năm nào không có, giải quyết triệt để là việc không phải sức một ngày có thể lam được.”“ Trẫm nói như vậy không phải là có ý muốn bỏ việc làm thủy lợi, mà trẫm cần các khanh về suy xét thấu đáo vấn đề trên, hôm sau trẫm muốn nghe cáo kiến của các vị. Ai có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề này, Trẫm ắt có thưởng lớn”.Chúng thần nghe vậy cảm thấy rất có lý, lại nghe nghĩ được cách ắt có thưởng lớn lại càng vui mừng trong lòng, quyết phen này về nhà phải tìm quyết tìm ra cách hay mới được. Vấn đề này tồn tại bao lâu nay vậy mà chưa ai nghĩ ra, nếu mình giải quyết được thì chẳng phải luu danh thiên cổ người là vậy, chẳng ai tụ cho mình là ngu dốt cả, chính vì vậy mà càng tự tin vào cái đầu của mình.“ Chúng thần lĩnh chỉ”Kế tiếp Phạm Công Thiệu đứng ra dâng tấuMọi người bắt đầu thấy lạ, chẳng phải vị công bộ ti này thường ngày vẫn nổi tiếng là kín miệng ít nói không tranh với đời sao, đột nhiên hôm nay lao ra xin dâng biểu. chuyện lạ lúc nào cũng có, nhưng hôm nay đặc biệt nhiều Độc Lập đương nhiên cũng giả bộ ngu, lấy làm bất ngờ nói.“ Vị ái khanh này có vấn đề gì cứ mạnh dạn tấu lên”.“ Thưa Hoàng Thượng, hiện tại đất nước dang cần rất nhiều nguyên liệu như vàng bạc, đồng thiếc, nhằm đúc súng, làm tiền chế tạo vũ khí cương bị, làm nông cụ sản xuất. Đại nam ta mặc dù nổi tiếng có nhiều khoáng sản, nhưng hiện tại đa số kim khí đều phải nhập lậu từ nhà thanh, kho bộ hộ thiếu thốn nguyên liệu, thần nghĩ nên chú trọng việc khai khoáng mà theo thần thấy có những điều ta phải gấp rút làm như tiên phải cho người tiếp tục tìm kiếm các mỏ khoáng sản mớiThứ hai phải thu hồi toàn bộ các mỏ khai thác lậuThứ 3 cần phải có một ban đứng ra chuyên trách việc này mà không phải qua nhiều bước trung gian gây thất thu không đáng, tránh nhiều kẻ vu lợi làm cànThư 4 cần phải tuyển chọn người có khả năng có sức khỏe chuyên làm thợ mỏ, tang thêm đãi ngộ, làm cho họ hứng thú làm việc, tăng năng suấtThứ 5 cần cải tiến công cụ để tang hiệu quảĐây chính là lời tâm huyết của thần xin bệ hạ nghe theo”Các đại thần bắt đầu từ ngạc nhiên chuyển sang sửng sờ không giám tin vào mắt mình nữa như vậy mà hắn cũng giám nói ra sao. Như vậy chẳng khác nào tự đẩy mình vào đích ngắm của người khác, bộ tên này bị bệnh nên nói nhầm hay chung tất cả mọi người đang nhìn lão như nhìn một kẻ sắp chết, cũng có người đồng tình, kẻ thương hại cũng có. Song chẳng ai tin tưởng năm điều trên mà hắn đưa ra có thể thực phản ứng của các triều thần Hồ Độc Lập có chút chột dạ, có lẽ việc này đưa ra có chút hơi sơm, nhưng lại không thể không đưa ra nha.
Khi tỉnh dậy Quang Toản hỏi ra mới biết mình hôn mê đã hơn bảy ngày, lão thái y Ngọc khá kinh ngạc trước sự hồi phục nhanh của Quang Toản, Quang Toản hồi phục nhanh như vậy là lão đã cảm ơn trời phật rồi rảnh đâu mà để ý nguyên do, thái y Ngọc chỉ nói “ Do Hoàng Thượng có chân long hộ thể được chư thần nâng đỡ nên hồi phục nhanh như vậy”. Nhưng trong lòng tỏ ra đặc biệt bội phục Tình Toản thấy bên cạnh mình có thêm một bác sỹ riêng’ xinh đẹp lại ngây thơ lấy làm thích thú. Hỏi Lão Phúc về nàng, lão nói nàng do Thái Hậu đưa đến. Mẹ hắn lại nói lập lờ không rõ, nhưng tất cả đều quên mất Tình Tình là cô gái ngây thơ, trước kia suốt ngày chỉ biết tiếp xúc với dược lý cây cỏ, chẳng biết đến thế thái nhân tình, khói lửa nhân gian, tâm hồn nàng trong sáng như trang giấy trắng vậy. Gặp một tên bụng đầy quỷ kế như Quang Toản, mọi chuyện dễ dàng bị phanh phui gốc rễ. Đối phó với những cô gái như Tình Tình hắn chẳng gặp phải khó khăn nào, chẳng mấy chốc tâm hồn thiếu nữ bị hắn trộm Hậu Bùi Thị Nhạn thấy con mình tỉnh lại vui mừng khóc hết nước mắt, Quang Toản phải khuyên nhủ một hồi lâu mới chịu cùng cung nữ ra về, trước khi về còn không quên bắt Phan Văn Lân sắp xếp thêm người bảo vệ Quang Toản an khi Quang Toản ngất đi rất nhanh hộ vệ cung đình cũng đuổi sát đến, đám sát thủ rút chạy, do mục tiêu chính của chúng là hắn nên Phạm Hải Yến và Nguyễn Phượng Hiền không bị tổn thương gì, riêng Lão Phúc bị trúng tên ở chân được ngự y băng bó cẩn thận không có gì đáng ngại, chỉ tiếc hai hộ vệ bên cạnh hắn bị thương rất nặng, hồi phục lại được như xưa hay không lại chưa thể nói trước. Còn đám sát thủ và đứng sau lưng chúng là ai vẫn chưa thể điều tra ra, theo như vũ khí và manh mối để lại hiện trường vụ ám sát bước đầu được phán đoán là tử sĩ của Nguyễn Ánh, nhưng việc chứng thực lại chẳng được. Riêng Nguyễn Văn Tuyết nổi trận lôi đình, đến thẳng vào cung xin thay đổi một loạt ngự lâm quân, trách tội Phan Văn Lân. Sau đó bị Quang Toản gạt Toản tỏ ra rất áy náy ban thưởng hậu cho gia đình của hai hộ vệ sau khi hồi phục, phong hai người làm chức giáo đầu chịu trách nhiệm huấn luyện võ nghệ cho ngự lâm quân. Riêng Trần Đình Tâm thái hậu trong cơn giận dữ cho bắt nhốt vào ngục vì tội không hoàn thành chức trách, sau khi Quang Toản tỉnh dậy liền cho thả ra lại còn ban thưởng, nhưng trước sự chỉ trích của đình thần và thái hậu, Trần Đình Tâm lấy làm xấu hổ, xin được ra trận chứ không chịu tiếp tục ở lại ngự lâm quân. Quang Toản thấy lão là người gan dạ, trầm ổn, làm việc nhanh nhẹn, có tài chỉ đạo, trung thành tận tâm, người như vậy hắn phải để bên cạnh cho mình dùng, đưa ra biên ải làm một quân nhân bình thường là quá phí phạm nhân lúc chưa điều tra ra được chủ mưu phía sau cuộc ám sát, Quang Toản linh quang chợt lóe nghĩ ngay đến chuyện xây dựng đội ngũ tình báo cho riêng mình, hiện tại triều đình Phú Xuân không phải không có lực lượng tình báo nhưng có vẻ như hoạt động không mấy hiệu quả, với lại hắn không biết lực lượng tình báo này hiện như thế nào, phải đến khi Quang Toản tìm hiểu mới biết họ hoạt động núp dưới bóng của một ban gọi là Cơ Mật Xử khá im hơi lặng tiếng, sau khi Quang Trung mất không còn được quan tâm nhiều nên chỉ còn lại vài chục nhân viên mà Toản gặp riêng Trần Đình Tâm lệnh cho lão bí mật thành lập một tổ chức tình báo mang tên Hoa Mai, bắt đầu bằng việc sát nhập Cơ Mật Xử vào tổ chức Hoa Mai. Sau đó cung cấp thêm tiền bạc để lão tuyển mộ và huấn luyện thêm nhân viên phát triển lớn mạnh tổ chức này, kể từ đó Quang Toản lại nắm trong tay một lực lượng mới trợ giúp hắn làm những việc mà ngoài sáng hắn không làm được. Tổ chức Hoa Mai chỉ trong hai năm liền vươn tay mắt của mình vào đến tận Gia Định, Cao Miên, Xiêm La, Ai Lao, Miến Điện, Nhà Thanh thu thập được rất nhiều tình báo quan trọng khiến Quang Toản phải bất ngờ giật mình trước những thông tin Toản tuy rất nhanh tỉnh dậy nhưng muốn hồi phục hoàn toàn, Tình Tình bác sỹ riêng nói cần phải một tháng nghỉ dưỡng, hắn cảm thấy một tháng nghỉ dưỡng quá dài, đưa ra ý kiến, liền bị thái hậu thẳng thừng gạt đi, chẳng biết làm sao được, đây cũng là vì lo lắng cho hắn mới làm như vậy, nên sau khi nghỉ tết hắn lại có thêm một tháng nghỉ ngơi không lên triều, nhưng vẫn thư từ qua lại với đám đình thần khi có việc một tháng này Quang Toản với Nguyễn Phượng Hiền làm nhà giáo mở lớp dạy chữ quốc ngữ, từ việc dạy chữ quốc ngữ cho hai mươi người công giáo ban đầu, sau đó nhân lên với con số bốn trăm, những người công giáo sau khi tốt nghiệp Quang Toản cho họ từ học sinh chuyển thành nhà giáo, dưới sự đốc thúc của Nguyễn Phượng Hiền liên tục chiêu sinh mở lớp dạy chữ quốc ngữ, hoạt động khá bí mật, ban đầu chỉ chiêu sinh con em tầng lớp bình dân ở kinh thành, thấy được đi học lại được tiền làm người theo học ngày càng đông, ban đầu họ cũng chỉ coi đó là nghề nghiệp nhưng về sau lại coi đây là con đường thăng tiến, cỗ vũ không ít con em tầng lớp trung lưu tình nguyện tham gia, đặc biệt sau khi tốt nghiệp liền có thể trở thành nhà giáo, có việc làm có thu nhập cao. Quang Toản đưa vào đây rất nhiều tiền của, đến khi hoạt động có chút nề nếp liền giao hẳn cho Nguyễn Phượng Hiền quản lý, cô nàng khá thích thú và đặc biệt có khiếu trong lĩnh vực này. Được cấp kinh phí đều đặn nên việc mở rộng chữ quốc ngữ tiến triển nhanh chóng theo cấp số nhân, Nguyễn Phượng Hiền cảm thấy tài liệu tiếng quốc ngữ quá ít, xin hắn thêm kinh phí để dịch các tài liệu chữ nôm ra chữ quốc ngữ, Quang Toản thấy ý kiến này hay nên tiếp tục ủng hộ, nhờ vậy mà tài liệu học tập giảng dạy chữ quốc ngữ tăng nhanh tạo điều kiện cho học sinh tiếp thu nhanh hơn chu kỳ tốt nghiệp cũng rút ngắn lại, lớp học trở nên không đủ Toản lấy danh nghĩa đào tạo mật ngữ cho thám báo trong quân đội mà mở một trường học lớn ở bên kia bờ sông Hương gần trăm gian lớp học quy mô rất lớn, mỗi gian đủ chứa trăm học sinh, khi Nguyễn Phượng Hiền hỏi hắn đặt tên gì cho ngôi trường này, Quang Toản do dự một hồi lâu cuối cùng phun ra hai chữ “ Quốc Học”.Nguyễn Phượng Hiền sau khi làm hiệu trưởng trường Quốc Học, liền lấy năm gian phòng phục vụ cho việc dịch sách sang chữ Quốc Ngữ, lại dành tiếp năm gian tổ chức in ấn tài liệu. vào lúc này kỹ thuật in ấn bằng chữ rời ở Đại Việt đã phát triển mạnh và rộng rãi nên việc in ấn chẳng mấy khó khăn. Nguyễn Phượng Hiền còn lớn mật tự tổ chức biên soạn sách chữ quốc ngữ, lấy danh vọng của nàng lôi kéo được không ít con em quan chức hoặc con nhà nho gia sĩ phu gặp cảnh bần cùng vào làm việc ở trường Quốc Học. làm cho chất lượng nguồn chất xám trở nên tăng trưởng. trong đám người mà Nguyễn Phượng Hiền lôi kéo, không thiếu con em, tiểu thư của các đình thần trong triều, họ tham gia khá sôi nổi, thành lập một nhóm gọi là Tao Đàn Thông Tấn’ bắt đầu đưa ra một số sách, nhưng chủ yếu vẫn dừng lại ở thơ phú. Nhưng môi trường phát tán may mắn chỉ giới hạn trong nội bộ trường quốc Toản khi biết được sự lớn mật của nàng cũng cảm thấy giật mình. May sao sự việc vẫn chưa đủ làm kinh động đến tầng lớp sĩ phu nho gia, không nữa, hắn khó mà sống nổi trước sự chỉ trích của họ. Nên biết ngôn luận đáng sợ như thế nào, trong thời đại này ai là ngôn luận, nho gia sĩ phu chính là ngôn luận, họ nắm giữ ngôn luận. Quang Trung sau khi nắm quyền nâng đỡ chữ nôm chèn ép chữ hán khiến cho rất nhiều nho gia lấy đó làm bất bình lấy cớ không ra giúp nhà Tây Sơn, cũng vì vậy triều đình Phú Xuân đã thua một nước cờ ngôn luận, lòng dân trong nước không quy tụ. Nay nếu biết chuyện Quang Toản có ý chuyển từ chữ hán chữ Nôm sang chữ Quốc Ngữ, đến ngay cả Trần Văn Kỷ cũng không thể tưởng ra phản ứng của tầng lớp sĩ phu trong nước sẽ như thế nào, có khi kéo nhau lên núi phất cờ tạo phản cũng không biết việc làm của Nguyễn Phượng Hiền đưa ra cho Quang Toản một chiến thuật mới, đầu tiên là viết tiểu sử các đình thần của triều Phú Xuân, không cần viết quá chân thật quá đúng chỉ nêu tóm tắt sự tích, chiến công, và một số nhận xét mang tính khen ngợi. Nguyễn Phượng Hiền được Quang Toản gợi ý liền biết đây là một nước cờ rất cao tay, dù cho tẩy chay như thế nào cũng không ai có thể làm lơ một cuốn sách viết về mình được, được gợi ý Nguyễn Phượng Hiền bắt tay vào làm ngay, đầu tiên là viết bài về cha nàng Nguyễn Văn Tuyết, sau đó các đình thần đều lần lượt có riêng mình một bản, kể cả những nho gia nổi tiếng của triều đại Lê Trịnh hiện đang ở ẩn không ra nàng cũng không buông tha liệu để viết về một con người cùng một thời đại không khó tìm, Quang Toản vận dụng thêm tổ chức Hoa Mai sau lưng mình trợ giúp cho Phượng Hiền không ít tư liệu. Nguyễn Phượng Hiền tổ chức đội ngũ biên soạn ngày càng đông ước chừng hơn trăm người ngày đêm biên soạn in ấn, nhưng Quang Toản nghĩ vẫn chưa nên phát hành ra vì còn thiếu Gió Đông’.Thứ nữa, khi lượng học sinh tốt nghiệp tại trường Quốc Học ngày một đông, Quang Toản nghĩ ngay đến việc truyền thụ nó ra ngoài không chỉ giới hạn trong đám người Nguyễn Phượng Hiền nữa. Nhưng truyền thụ như thế nào để lúc đám sĩ phu phát hiện ra, sự cũng đã rồi đó mới là điều khó Phượng Hiền và hắn phân tích chỉ nên bắt đầu từ binh lính và những giáo dân đạo thiên chúa. Vậy mới có thể tạm thời qua mặt được đám sĩ phu trong nước, tạo nên chuyện đã rồi, khởi đầu Nguyễn Phượng Hiền cho học sinh sau khi tốt nghiệp hợp thành từng nhóm mười người mang theo đầy đủ tài liệu sách vở chữ quốc ngữ cầm trong tay chỉ dụ của Quang Toản đến từng quân doanh dạy chữ cho binh sỹ, ban đầu ưu tiên đám lính trẻ tuổi sau đó đến nhóm già hơn và cứ như vậy. Để cho binh lính tránh tình trạng học trước quên sau, Quang Toản gợi ý cho Nguyễn Phượng Hiền lấy thêm nhân lực lập tòa báo chữ quốc ngữ cứ mỗi tuần sẽ phát hành một số đưa đến các quân doanh. Đương nhiên kinh phí cho việc này cần vô cùng lớn để duy trì, Quang Toản đành nhắm mắt nhịn đau chi ra. Thấy mặt hắn nhăn nhó Nguyễn Phượng Hiền tỏ ra vô cùng khinh bỉ hắn, ngoài mặt như vậy nhưng trong bụng lại càng chú ý hơn vào công ra Nguyễn Phượng Hiền cũng chọn lọc ra trong đám học sinh tốt nghiệp những người theo đạo thiên chúa cắt cử họ trở về quê nhà mở lớp dạy học chữ quốc ngữ, đương nhiên kinh phí để làm việc này do những giáo xứ của họ tự bỏ tiền ra duy trì, Quang Toản chỉ phụ trách trả lương cho nhà giáo còn việc duy trì thế nào chính là việc của các cha xứ và giáo dân ở này tuy nói là bí mật nhưng mỗi ngày có hằng ngàn người đi lại bên kia bờ sông trước cửa kinh thành không thể không dẫn đến sự chú ý của một vài người. Nhưng khi tìm hiểu biết do thiên kim đại tiểu thơ của đô đốc Nguyễn Văn Tuyết cùng với một số con em quan lại tụ tập, cũng không phải là chuyện gì lớn nên mắt nhắm mắt mở cho qua, một số khác dâng biểu cho Quang Toản khuyên hắn nên đề phòng, thanh niên tụ tập đông đảo một chỗ rất dễ gây ra bạo loạn không tốt, làm mất trị Toản thấy cũng có lý liền cho Dương Thiếc đang huấn luyện trong Lạc Việt quân lựa chọn từ trong quân của Trần Quang Diệu vừa mang về sau trận chiến thành Diên Khánh khoảng năm trăm người trầm ổn có cả nam lẫn nữ thành lập Quốc An Cục giúp bảo vệ trị an trong kinh thành và điều tra phá án.
Hoàng cung thành phú xuân, phòng làm việc của Hoàng đếHồ Độc Lập trong phòng đi lại nghĩ nghĩ về việc trước mắt là nên cho đề thi kì này như thế nào. Trước đây toàn người khác cho đề còn hắn đi thi bây giờ đổi ngược lại hắn mới biết cho đề còn khó hơn cả đi thi quan điểm của người trí thức hiện đại hắn không đánh giá cao cái kỳ thi đình này lắm đấy, hắn coi đây là nơi để tuyên truyền xu thế hơn là chọn người đậu trạng dụ như nếu kỳ thi này có một câu hỏi liên quan đến vấn đề toán học hay địa lý, vậy chẳng phải sẽ kéo theo việc các học sinh muốn tham gia thi đợt sau dành thời gian hơn để nghiên cứu về địa lý về toán học hay sao. Lâu dần cứ như vậy chẳng phải sẽ thay thế được thói quen hủ nho của đám học sinh sao?Hồ Độc Lập đang hi vọng chính là điều này đấy. tính ra chỉ khoảng 60 năm nữa thôi thực dân pháp sẽ chính thức nổ súng xâm lược nước ta đấy, lúc đó thì hắn cũng ở tuổi xuống mồ rồi nếu không chết trẻ, bởi vậy ngay từ bây giờ phải nên cải cách chứng bệnh tự kỉ của đám hủ nho này việc trên Hồ Độc Lập cũng nhân tiện qua đây chọn ra một ít học sinh có nhiệt huyết gưởi ra nước ngoài học tập, nhưng để biết ai nhiệt huyết đây, không bắt hắn phải đi từng người để hỏi đấy chứ. Với lại việc này trước khi làm cũng không nên quá rêu rao, đám đại thần bàn vào tán ra thế nào cũng sinh nếu chọn xong rồi đám học sinh này không chịu ra nước ngoài đi học vậy lại càng uổng công. Lúc này không như thời sau, thời này chẳng mấy ai muốn rời xa quê hương của mình cả, nhất là đám học sinh đi thi lần này đều là đám có danh phận cả đấy, muốn đi thi đình đều phải thi đỗ thi hương rồi thi đỗ thi hội, thi đỗ thi hội liền là tiến sĩ cả đấy. Đương nhiên tiễn sĩ này không phải tiến sĩ được khắc trong bia quốc tử giám. Những tiến sĩ được khắc bia trong quốc tử giám là đồng tiến sĩ. Tức là tiến sĩ lần tiến sĩ lần 1 thôi cũng đủ để ra triều làm quan rồi. ai lại từ bỏ cơ hội sung sướng này mà dấn thân ra nước ngoài khổ sở học tập mấy năm trời chứ. Đương nhiên Hồ Độc Lập có thể ra lệnh đấy nhưng lúc đó việc đi học lại chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.“ khải bẩm hoàng thượng có thượng thư đại nhân xin gặp”Đây chính là Hồ Độc Lập cho lão Phúc đi truyền Phan Huy Ích đến gặp, hắn muốn bàn với lão về vấn đề thi đình lần này nên cho gặp riêng để dễ nói chuyện“ Mau mời quan thượng thư vào”“ Thần ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ““ ái khanh mau bình thân, người đâu ban ngồi”Hồ Độc Lập sốt sắng nói tỏ ý rất quan tâm vị đại thần này, làm cho chút chán ngán của P. Huy Ích đối với Quang Toản trong thời gian qua mờ đi mất một ít.“ Hôm nay trẫm cho mời ái khanh đến đây là để bàn về đề thi năm nay”Đây là Hoàng Thượng đang công bằng bàn chuyện với lão đấy, nghe vậy trong nội tâm lão càng kích động, không ngờ bệ hạ lại xem trong mình như vậy, mấy hôm nay mọi người nói Hoàng Thượng có chút đổi khác. Lão nghe vậy trong lòng liền có chút hi vọng hoàng thượng sẽ chăm chỉ việc nước hơn, chịu khó nghe lời can dán, tránh xa kẻ nịnh thấy Hoàng đế như vậy lão đúng tin hy vọng của mình nay thành sự thật rồi.“ Thần xin nguyện vì bệ hạ mà cống hiến, đến chết mới thôi.”“ Ha ha.. ái khanh không cần pahir khách sáo như vậy, hãy coi như ta đang nói chuyện bình thường thôi”Nghe Thấy giọng kích động của Phan Huy Ích, Hồ Độc Lập liền biết mình thu phục được vị danh thần này rồi, hắn cười to tỏ ý vui mừng“ Ái khanh, việc là thế này, ta nhìn thấy công việc của các vị đại thần trong triều thường xuyên dùng đến tính toán, như tính sổ thu chi. Tính toán thuế má, các công trình cũng cần tính toán vật liệu nhân công. Rồi còn phải tính tiền ….v v”“ Đúng là như vậy” lão nghe hồ độc lập nói thao thao một hồi tuy rằng khá dài nhưng đúng là có lý. Tuy chưa biết hắn định nói cuối cùng là gì nhưng cũng tập trung lắng nghe.“ Lần nầy thi Đình chính là tuyển chọn người ra làm quan, bởi vậy trẫm nghĩ trong đề thi nên ra thêm một câu hỏi về tính toán.”“ Việc này tiền lệ chưa có bao giờ,”“ Đúng vậy! vì tiền lệ chưa có bao giờ nên trẫm muốn từ nay sẽ có tiền lệ này” “ Thần thấy lời bệ hạ tuy rất có lý nhưng trước nay chưa có tiền lệ này, các thí sinh không chuẩn bị tốt chỉ sợ sẽ có ý kiến phản đối.”“ Chẳng phải trẫm đã cho rời ngày thi lại rồi sao, với lại vì lần đầu tiên áp dụng nên cứ tạm thời coi đây là câu hỏi phụ.”“ nếu chỉ là câu hỏi phụ thần nghĩ có thể thực hiện được.”“ Tốt lắm đề thi năm nay trẩm đã chuẩn bị rồi song còn ra câu hỏi thế nào phải nhờ đến ái khanh rồi”Nói xong Hồ Độc Lập cầm lấy tờ giấy ghi sẵn câu hỏi đưa cho lão. Phan Huy Ích nghe vua tin tưởng mình như vậy lại càng phấn chấn quyết tâm sở hướng đi theo hắn.“ Đề thi cứ dựa vào hai câu cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Đi một ngày đàng học một sàng khôn’ cái này tùy ở khanh ra đề, còn đề toán trẫm đã chuẩn bị xong rồi, chính là ở phía dưới, khanh cứ cho nguyên như vậy là được.”Lão theo lời của Hồ Độc Lập nhìn xuống phía dưới dọc xong bài toán mấy lần mà không tìm được đáp án, mặt lão bắt đầu đỏ cả lên rồi. vội vàng lén nhìn Hồ Độc Lập may sao là không nhìn về phía lão, xấu hổ quá rồi, không hổ là được thần tiên báo mộng truyền thụ học vấn nha.“ Hoàng Thượng thần nghĩ là không có vẫn đề gì, chỉ là thí sinh dự thi đa số từ xa đến mang theo tiền bạc có hạn, nếu hoãn đến qua tết sợ nhiều người không cầm cự nổi.”“ Trẫm đúng là quên mất việc này, may là có ái khanh nhắc”Vị Hoàng Thượng này đúng là hay quên đấy, nhung được cái là chịu nhận khuyết điềm.’ Phan huy Ích thầm nghĩ.“ không biết lần này đăng ký đự thi bao nhiêu người?”“ khoảng 3000 người đăng ký.”3000 người nếu mà bình thường thì khá nhiều rồi nhưng theo ý của Hồ Độc Lập thì chưa đủ, lần này hắn dự định chọn ra khoảng năm trăm người đấy.“ ái khanh, việc này khanh hãy thông báo mỗi người đã đăng kí thi đình được phát ba nghìn đồng, có thể cầm thẻ dự thi đến bộ lễ nhận”“ Vi thần xin thay mặt các thí sinh cám ơn hoàng thượng ban ân. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”“ ái khanh đứng lên đi không cần làm lễ như vậy, trẫm vừa nghĩ ra một việc chính là có cách nào để các thí sinh kỳ thi hương cũng được tham gia thi đình lần này không”.“ Thần e không được, việc đưa tin đi lại các nơi mất thời gian rất dài chỉ sợ một tháng không đủ, với lại làm như vậy các thí sinh đã đỗ kỳ thi hội sẽ bất mãn.”“ lần này ngoài 10 người đỗ đầu ra, trẫm định tuyển chọn thêm 500 người nữa nên chỉ 3000 người thi hội lần này e rằng không đủ.”Nghe đến đây lão khiếp sợ rồi, cần chọn nhiều như vậy sao, chức quan ở đâu mà phân bố cho hết, bộ hộ cũng chẳng đủ tiền mà trả lương đâu đấy.“ Hoàng Thượng sao lại cần nhiều như vậy.”“ việc này ái khanh không cần lo lắng, trẫm đã có chủ ý, hiện đang là lúc cần dùng người, bởi vậy trẫm đang dự định mỗi năm sẽ tổ chức thi đình một lần đấy, khanh chỉ cần biết như vậy, không nên hỏi nhiều.”Dùng người vào việc gì mà nhiều như vậy?. lão đúng thật nghĩ không ra đấy. không phải là định bắt học trò ra trận đấy chứ. Dù rất tò mò nhưng Hoàng Thượng đã không cho hỏi nhiều thì hắn cũng không giám hỏi.“ Trẫm định như vậy, khanh có thể ra thông cáo rằng lần này trẫm đặc biệt tuyển chọn thêm 500 người vì vậy những người đỗ kỳ thi hương cũng được đi thi, nhưng mười người đứng đầu chỉ chọn trong số những người thi đã đậu kì thi hội. Và năm sau cũng sẽ tiếp tục tổ chức kì thi đình giống như năm nay, số lượng lấy còn có thể nhiều hơn.”Quay lại nhìn Phan Huy Ích đang há mồm há miệng hắn cười hỏi“ Ái khanh thấy cách đó của trẫm thế nào.”“ Hoàng Thượng anh minh. Lão thần xin phục.”Thêm một hồi bàn bạc cuối cùng Phan Huy Ích cũng ra khỏi hoàng cung trở về nhanh chóng cho người xuất phát từ bộ lễ đem thông cáo truyền đi khắp các nha môn châu phủ làng xã. Trong thời gian ngắn nhất cả nước liền xôn xao, các đại thần cũng xôn xao Đặt câu hỏi. hoàng thượng cần nhiều người như vậy làm gì?- Hồ Độc Lập vừa bàn xong việc với Phan Huy Ích liền cho gọi lão phúc đến rồi hỏi“ lão phúc! Không biết trong kho mà tiên hoàng để lại còn bao nhiêu”Năm đó đánh Chúa Nguyễn, Chúa Trịnh rồi đến giặc Xiêm, Thanh, Nguyễn Huệ thu được khá nhiều chiến lợi phẩm đấy. chỉ là mấy năm đó đánh giặc liên miên nên phải đem ra dùng không ít, bởi vậy mà chắc cũng không còn bao nhiêu, Hồ Độc Lập hỏi vậy chỉ là để liệu cơm gắp mắn thôi đấy.“ Lão Nô đã kiểm kê qua, nếu quy ra bạc khoảng chừng 500 vạn lượng.”May mắn là vẫn còn đấy, chừng này tương đương với thu nhập hai năm của quốc khố đại nam đấy, nhưng so với đại thanh thì chẳng đáng vào đâu. Vào lúc này nhà Thanh hằng năm thu vào quốc khố hơn 15000 vạn lượng bạc đấy tức là gấp 75 lần đại nam ta. Đấy là do quan lại nhà Thanh các nơi ra sức tham ô nữa đấy. chỉ riêng hòa thân đã tham ô hết 110000 vạn lượng bạc đồng nghĩa với nước đại nam ta thu thuế 550 năm mới bằng tài sản nhà hòa Thân. Chỉ cần tính sơ như vậy liền biết người thanh thời kỳ này giàu như thế nào, không phải tự nhiên được coi là bánh ngọt mà cả tám đế quốc chia làm gì với 500 vạn lượng này, khi tiêu hết lại lấy đâu ra cũng là vấn đề làm hắn phải nhức đầu đây.“ Lão Phúc! Ông có biết về các giáo sĩ phương tây truyền giáo ở đại nam ta không.”“ ý Hoàng Thượng chính là bọn pháp sư tây dương mắt xanh mũi lõ, ngực mang cây chữ thập, nói chuyện rất khó nghe ấy sao.”Sạc, Pháp sư tây dương sao?’ nghe mới nha’“Đúng vậy, ông biết bọn họ à.”“ trước đây vẫn hay thấy ở hội an, kinh thành cũng có xuất hiện nhiều nhưng phần lớn bị các quan đuổi đi, bây giờ lại ít thấy”Nghe vậy Hồ Độc Lập cả mừng, ít thấy có nghĩa là vẫn có đấy.“ Ông biết họ ở đâu?”“ chính xác thì không biết nhưng đại loại chỗ họ hoạt động, vùng Nghệ An, Quảng Bình, Hội An chắc chắn sẽ có”Nghe đến đây Hồ Độc Lập liền khá vui, may mắn sao nhà tây sơn không quá quan tâm đến vấn đề truyền giáo lắm nên không có chính sách đàn áp nào đối với họ, vậy nên mong là có thể tìm được vài liền lệnh lão phúc cho người đi tìm mấy vị giáo sĩ này về nhanh chóng, bên cạnh đó cũng sai người đến các cảng biển như Hội An, Hải phòng đà nẵng, quy nhơn, thuận an,..v v. nếu có thuyền buôn của người tây đến thì cho họ vào sau đó phải nhanh chóng báo lên. Hồ Độc Lập còn dặn đi dặn lại. “ phải giữ gìn hòa hiếu, cho họ thấy thiện ý và không được làm khó dễ.”Mấy vị Tây đại nhân này đều là của quý cần được sử dụng một cách chính đáng vì lợi ích chung của quốc gia cả Độc Lập đang định cho người xây dựng nhà máy dệt vải hơi nước đấy, ở đại nam lúc này không có sợi bông nên hắn liền nghĩ đến việc cho dệt lụa. loại mặt hàng này khá được ưa chuộng tại phương tây. Chỉ là muốn cho máy hơi nước hoạt động cần nguyên liệu than đá. Đại nam lúc này vẫn chưa biết sử dụng nguồn than đá, họ gọi than đá là hắc thạch. Bởi vậy mà chưa có mỏ than nào ra đời. việc này chắc phải bàn thêm với Phạm Công Thiệu để lão nhanh chóng cho khai thác các mỏ than ở quảng ninh,Kể ra dệt lụa cũng rất tốt đấy nhưng nguồn nguyên liệu cũng không phải dồi dào gì cho lắm. Hạn hán xuât hiện diện tích trồng trọt bị bỏ hoang nhiều, nếu như dùng đất này trồng dâu thì đúng là quá hay rồi. phải nói nhất cử tam tăng thu nhập cho dân, vừa phát triển nghề dệt, phát triển thương mại, vừa có thể tăng thu cho quốc khố.
nuoc lac viet o the gioi moi