Read237 Địa Chi Thập Nhị Thần, stories Thiếu Niên Ca Hành [Edit từ chương 202] of sachau2001 daily updated chapters Toggle navigation Search MOIGIOINHA .net Genre Xuyên qua bình phong khoảng cách, nàng thấy ở bình phong bên kia trên giường, Đông Hoa Đế Quân một tay để thái dương, nghiêng dựa vào nghỉ ngơi. Phượng Cửu rất ít nhìn thấy đế quân như thế mỏi mệt bộ dáng, khuôn mặt hao gầy, môi sắc hơi có chút tái nhợt. Đắc Nông 18.7° - 20.7° Lâm Đồng 15.8° - 17.8° Bình Phước 22.3° - 24.3° Tây Ninh 25° - 27° Đồng Nai 24.3° - 26.3° Bình Dương 24° - 26° Hồ Chí Minh 26.6° - 28.6° BR-Vũng Tàu 26° - 28° Long An 22.7° - 24.7° Tiền Giang 26° - 28° Vĩnh Long 26° - 28° Bến tre 27° - 29° Đồng Tháp 25° - 27° Trà Set quà tặng với 3 vị trà mầm thơm ngon và bổ dưỡng gồm gạo lứt đỏ bancha và đậu đen rang từ Hạnh Tâm sẽ là sự lựa chọn lý tưởng cho những buổi tiệc trà ấm cúng Đồng thời đây cũng là món quà chúc sức khỏe thích hợp dành tặng cho những người thân thương Mới đây đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng trên đoạn đường thuộc QL32 đoạn qua tỉnh Phú Thọ làm 6 người bị thương, trong đó có 3 mẹ con đi xe máy đang trên đường đi khám bệnh. 3W30Xjo. Đánh giá 8/10 từ 343 lượt Nhóm dịch Tiểu MộcVăn ánLê Mạt - sơ cấp mỹ dung sư ở cổ đại một sớm xuyên qua, trở thành một nông phụ bị bán cho hán tử ở nông căn nhà cỏ lung lay sắp đổ, trượng phu chân bị tàn tật, còn có đứa trẻ gầy trơ xương, Lê Mạt thở dài, phải cố gắng làm giàu mới Nữ chủ chỉ có kỹ thuật trang điểm, không bàn tay vàng nào khác, cũng sẽ không có Vương gia tướng quân xuất hiện, chỉ là một câu chuyện điền văn bình thường. Ủng hộ 1000 linh thạch để mua combo truyện Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương Rẻ hơn so với đọc từng chương *Bạn sẽ được cấp số lần đọc bằng tổng số chương có phí của truyện này Lê Mạt - sơ cấp mỹ dung sư ở cổ đại một sớm xuyên qua, trở thành một nông phụ bị bán cho hán tử ở nông thôn. Nhìn căn nhà cỏ lung lay sắp đổ, trượng phu chân bị tàn tật, còn có đứa trẻ gầy trơ xương, Lê Mạt thở dài, phải cố gắng làm giàu mới được. PS Nữ chủ chỉ có kỹ thuật trang điểm, không bàn tay vàng nào khác, cũng sẽ không có Vương gia tướng quân xuất hiện, chỉ là một câu chuyện điền văn bình thường. Cổ đại sơ cấp mỹ dung sư lê mạt một sớm xuyên qua, trở thành một cái bị bán cho ở nông thôn hán tử nông phụ. Nhìn lung lay sắp đổ phá thảo phòng, chân có tàn tật trượng phu, còn có gầy trơ xương linh tuẫn tiểu bao tử, lê mạt than miệng lưỡi, thiết yếu muốn làm giàu a PS Nữ chủ có chính là cao minh hóa trang mỹ dung kỹ thuật, không có mặt khác bàn tay vàng, cũng sẽ không có Vương gia tướng quân loạn nhập, chính là phổ thông chủng điền hằng ngày. TagBố y sinh hoạtXuyên qua thời khôngLàm ruộng vănDốc lòng nhân sinh Từ khóa tìm kiếm Vai phụ Lê mạt, Tống núi lớn, Tống tiểu bảo ┃ vai chính Vai chính 123 ┃ cái khác Xuyên qua làm ruộng, làm giàu, tiểu bao tử, Những cây cổ thụ xanh um tươi tốt, khắp nơi tràn ngập màu xanh mát mẻ, ánh nắng ngẫu nhiên xuyên qua khe hở giữa những chạc cây rậm rạp, in trên mặt đất một điểm ánh sáng bạc nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Xung quanh vang lên vài tiếng xào xạc, trong bụi cây thỉnh thoảng có một hai con vật nhảy vọt qua, chớp mắt đã không đây là chỗ sâu của núi Thạch Vân Sơn, là địa phương mà rất ít người bình thường tiến vào chỉ trừ thợ phút này, Dương Thạch Phong đang đuổi theo một con hoẵng đột nhiên dừng bước, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào phía trước, tay phải cầm cung tiễn vô ý thức nắm chặt, yết hầu trên dưới nhấp Thần Phong cảm thấy mình dường như đang gặp ảo giác, nếu không thì tại sao đang đuổi theo con hoẵng, đột nhiên con hoẵng biến mất, thay vào đó lại là một ... Tiểu tiên nữ?Mái tóc dài mềm mại óng ả như tơ lụa thượng hạng rối tung trên vai, làn da trắng nõn như thoa kem, ngũ quan xinh xắn không một tì vết, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy, linh lung giống như tùy thời đều có thể đem người hút đẹp. . .Dương Thạch Phong chưa từng thấy một nữ tử nào đẹp như vậy, đẹp đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi, nữ nhân như vậy, có phải là tiên nữ trên trời đi lạc vào nhân gian không?Thập Nhất cũng yên lặng nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ trước mặt không lên tiếng, giờ phút này, đầu óc của nàng có chút choáng váng. Mới chỉ một khắc trước, nàng rõ ràng đã ở trong đống zombie, không có khả năng đột phá, bị vua Zombie cắn chết, ý thức nương theo cơ thể mất dần. Cảm giác lúc sắp chết này nàng mãi mãi cũng không thể quên có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng mình không thể cứu được, vì cho đến nay vẫn chưa có thuốc giải độc của vua Zombie. Nàng phải chết là không thể nghi ngờ, thế nhưng vì sao khi mở mắt ra, nàng lại ở đây?Thập Nhất bình tĩnh liếc nhìn cảnh vật xung quanh, càng nhìn càng thấy nghi ngờ. Sao từng ngọn cây, cọng cỏ đều quá kỳ lại vậy? Giống như tất cả đều đã bị thu nhỏ lại vô số lần, rất giống hình ảnh cây cỏ trước khi tận thế phát sinh mà nàng đã từng nhìn thấy trong sách lịch ghi chép của sách lịch sử, vào năm thứ năm của tận thế, thực vật trên toàn cầu bị biến dị, có tính công kích. Cùng với biến dị, hình dáng thực vật cũng thay đổi khác một trời một vực so với ban đầu. Một cây ngẫu nhiên cũng có thể dài đến hơn một trăm mét, một cái lá cây bình thường cũng có thể to bằng mặt người, hơi không chú ý liền có thể bị nó tấn công. Đương nhiên, đối với Thập Nhất như thế mới là bình thường. Dù sao nàng từ khi sinh ra đã nhìn thấy thực vật có hình dáng như vậy. Bây giờ thấy thực vật như vầy lại khiến nàng mười phần không Nhất lại cúi đầu nhìn bộ dạng hiện tại của mình bây giờ, phát hiện nàng vẫn đang mặc bộ quân phục chiến đấu trước khi chết, vết máu trên đôi ủng màu đen vẫn còn đó, kim châm và dao giải phẫu chưa từng rời khỏi người nàng cũng vẫn đang lẳng lặng cột vào trên lưng, những vết thương do trận chiến gây ra không thấy đâu, nàng vẫn như ban cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?Là người sống duy nhất ngoài nàng hiện tại, Thập Nhất không thể không lần nữa đem ánh mắt ném đến nam nhân trông đờ đẫn trước mặt, không chút biến sắc bắt đầu đánh giá đôi giày cỏ đan mà Thập Nhất cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, ôm lấy một đôi chân to thô ráp, phía trên đôi chân to là chiếc quần vải thô màu đen được cắt vụng về, phía bên trên quần là chiếc áo cũng thô ráp không kém, chỉ dùng một miếng vải nhăn nhăn nhúm nhúm buộc quanh hông, tuy nhiên lại ngoài ý muốn làm nổi bật lên lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc, thoạt nhìn tràn đầy sức nhiên, những thứ này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là người đàn ông trước mặt có mái tóc dài hơn cả nàng, buộc dải vải sau đầu tạo thành búi tóc, trên tay còn cầm vũ khí. Loại vũ khí này Thập Nhất có nhận biết, nó gọi là cung tiễn, nghe nói là từ thời xa xưa, khi địa cầu vẫn còn ở triều đại phong kiến, mọi người dùng như một loại vũ khí công kích. Nhưng đây cũng chỉ là những điều nàng xem qua sách lịch sử, Thập Nhất còn chưa từng nhìn thấy trong hiện tại có người dùng vật này, vật này quá cổ Nhất càng nhìn càng cảm thấy hoàn cảnh bây giờ quá mức cổ quái, nam nhân đang đứng trước mắt này cũng rất cổ quái, đây đều không phải là hoàn cảnh quen thuộc của giác khiến Thập Nhất gạt bỏ những chiếc gai trên người, dùng ánh mắt hiền hòa nhìn chằm chằm Dương Thạch Phong, mở miệng hỏi "Nơi này là nơi nào?"Giọng nói trong trẻo, động lòng người nhưng có chút lãnh đạm khiến Dương Thạch Phong vẫn đang tưởng rằng mình gặp ảo giác sửng sốt, thần trí thoáng khôi phục. Tuy nhiên, bị cặp mắt câu hồn đoạt phách kia nhìn chằm chằm lại khiến toàn thân hắn không được tự nhiên, lỗ tai cũng lặng lẽ đỏ lên, ánh mắt đang rơi trên khuôn mặt xinh đẹp kia luống cuống thu hồi lại, chỉ dám nhìn mặt đất dưới chân, sau đó mới trả lời Thập Nhất, "Nơi này. . . Nơi này là Thạch Vân Sơn.""Thạch Vân Sơn?" Thập Nhất suy nghĩ một chút, xác định không có núi nào tên là Thạch Vân Sơn, trong đầu nàng chợt toát ra một suy đoán kinh người Nơi này dường như không phải thế giới mà nàng sinh hoạt Nhất ánh mắt tối sầm lại, đè nén nghi hoặc trong lòng, nhìn người đàn ông tay chân đều đang luống cuống đến đỏ bừng, cười hỏi “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh là ai không?”Dương Thạch Phong nhướng mắt, thấy tiểu tiên nữ mỉm cười nhìn hắn, sắc mặt nóng lên, lại thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm mắng chính mình không có tiền đồ, không phải chỉ là trả lời nàng sao, vậy mà đến nhìn cũng không dám nhìn một cái, bình thường cũng không thấy mình có tật xấu này, thế nhưng,… thế nhưng,… thôi được rồi, hắn tốt nhất là …vẫn không nên nhìn đi."Ta gọi Dương Thạch Phong, là thôn dân dưới núi Bạch Vân Thôn, ta. . . Ta đang lên núi săn thú, đột nhiên liền. . . Liền gặp được ngươi." Dương Thạch Phong lắp ba lắp bắp nói xong, gãi đầu một cái, cảm thấy mình đúng là đáng chết, nói một câu cũng không ra hồn, người ta chắc cho rằng mình là người rất kỳ quái đi?Thập Nhất lại không để ý đến sự lúng túng của Dương Thạch Phong, nàng chỉ yên lặng ở trong lòng đánh giá Vân Thôn? Đi săn? Cộng thêm cung tiễn trong tay nam nhân trước mặt này, còn có đây rõ ràng là trang phục của người xưa trong sử sách cổ đại, dù có khó tin thì Thập Nhất cũng phải đưa ra một kết luận vô cùng hoang đường Nàng, tựa như đã rơi vào thời cổ đại hay được nhắc tới trong sử sách. . . .Để xác định ý nghĩ trong lòng, Thập Nhất dứt khoát trực tiếp hỏi một câu để chứng minh "Vậy thì, ngươi có thể nói cho ta biết đây là triều đại nào không?"Tuy rằng câu hỏi này rất kỳ lạ, nhưng Dương Thạch Phong nghĩ đến đây là tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục. Tiểu tiên nữ không biết chuyện nhân gian cũng là việc bình thường, thế là, hắn thật thà trả lời " Bây giờ là Đại Nhậm triều, Đại Nhậm Triều năm bốn mươi sáu."Đại Nhậm Triều? Thập Nhất chưa từng nghe qua, trong lịch sử cũng không biết có tồn tại triều đại này hay không, kỳ thật kiến thức lịch sử của nàng cũng nửa vời, phần lớn thời gian của nàng đều ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, không có thời gian phân ra để đi nghiên cứu lịch sử cổ đại không có ích cho việc sinh tồn tại thực tại. Ngoài việc biết các triều đại Đường, Tống, Nguyên, Minh và Thanh, những triều đại khác nàng đều không hiểu rõ. Nhưng bây giờ nàng có thể chắc chắn nơi này đúng là cổ đại, cách xa hàng vạn dặm thời gian so với thế giới nàng đang là sau khi chết, nàng bằng một cách thần kỳ nào đó đã du hành đến triều đại cổ đại Nhất cảm thấy rất huyền huyễn, nhưng sau một chút ngạc nhiên, nàng cũng có thể tiếp nhận sự thật này. Dù sao nàng cũng độc thân, không có vướng bận gì, ở đâu cũng có thể sinh tồn, đã thế còn được sinh hoạt trong hoàn cảnh an toàn như vầy, nàng ngược lại càng vui vẻ! Vui vì một lần nữa có được sinh mệnh, vui vì không phải hàng ngày đối mặt với đám Zombie bẩn thỉu, hôi hám. Mà điều quan trọng hơn chính là, nàng rốt cục có thể thoát khỏi đám người chính phủ đáng buồn nôn hơn cả lũ zombie này thực sự không tồi. . . .Tuy nhiên, nơi này không có căn cứ, không có đoàn đội, cũng không có nơi nàng quen biết. Mọi thứ của thế giới này nàng đều không hiểu rõ. Những quy tắc, tư duy sống trước đây của nàng chắc chắn sẽ không phù hợp với thế giới này. Nếu muốn sinh tồn ở đây, việc đầu tiên là nàng cần hiểu được quy tắc sinh tồn của nó, sau đó mới tùy thời mà hành muốn hiểu rõ ràng quy tắc sinh tồn của thế giới này, phương pháp nhanh nhất chính là cầu trợ nam nhân trông không tệ trước mặt này . . .Sau khi suy nghĩ nhanh trong đầu, Thập Nhất đem ánh mắt lần nữa nhìn về phía Dương Thạch Phong, khóe miệng câu lên, hướng về phía hắn nở một nụ cười đẹp mắt, hàm răng trắng lộ ra, "Đại ca, ngươi có thể tạm thời thu lưu ta không? Ta không có nhà để về."Thập Nhất rất ít khi cười, nhưng khi nàng cười, khó có ai có thể cự tuyệt bây giờ có người quen của Thập Nhất đang ở đây, nhất định sẽ tê dại cả da đầu, vì biết rằng nàng cười một tiếng đều không có chuyện gì tốt. Tuy nhiên, dáng dấp nàng quá đẹp, quá thuần khiết dễ khiến người động tâm. Người không quen thuộc sẽ chỉ biết mê choáng bên trong nụ cười của nàng, cảm thấy nàng thực là một tiểu tiên nữ đơn thuần, đáng yêu, đâu có biết rằng đây chính là một tiểu yêu nữ tâm hắc, thủ độc mới tận thế, không biết có bao nhiêu nam nhân khi lần đầu tiên nhìn thấy Thập Nhất đều sinh dục vọng muốn ngừng mà không được, muốn chiếm làm của riêng mình, sử dụng mọi thủ đoạn để có được nàng. Thế nhưng đến nay chưa từng có một người nào thành công, mà những kẻ dám dùng thủ đoạn phi pháp ý định chiếm giữ nàng, mộ phần cũng đã xanh cỏ từ Thạch Phong đương nhiên cũng không biết ở trước mặt hắn chính là người như thế, hắn giờ phút này đang bị nụ cười của Thập Nhất làm cho mặt đỏ, tim đập, rất khó cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, "Được.""Cám ơn ngươi." Thập Nhất nói, nhếch miệng lên cười càng tươi, trong đáy mắt lại tràn đầy lạnh nhạt và thờ ơ. Dưới cái nhìn của nàng, Dương Thạch Phong không khác gì đám nam nhân ở tận thế vừa thấy được nàng liền đi không được, chẳng qua cũng chỉ là thích mặt mũi của nàng mà thôi, nam nhân đều là động vật yêu bằng Thạch Phong làm sao có thể ngờ được là Thập Nhất trong lòng nghĩ như thế về mình đâu. Nam nhân đáng thương này sống đến nay cũng hai mươi hai tuổi, những người bằng tuổi hắn đều đã thành thân, sinh con, hài tử đã biết đi mua xì dầu, nhưng hắn thì vẫn còn một thân một mình, chưa từng biết rung động trước một người phụ nữ, cũng chưa từng suy nghĩ về chuyện nam nữ, thậm chí còn bị các nam nhân cùng tuổi gọi đùa là cục một người như vậy, vào một ngày gặp được nữ nhân trước mặt này, lại hiểu được cái gì gọi là tình yêu, cũng chính vào ngày này, hắn bất tri bất giác đem cả cuộc đời của mình, nâng cả trái tim của mình trao ra. Cho dù có phải chịu nhiều đau khổ cũng tuyệt đối không quay đầu, một lòng đặt toàn bộ vào trong tay Thập Nhất, cam tâm tình có thể nói, sự an bài của vận mệnh, thần kỳ như thế!Mà bánh răng vận mệnh cũng bắt đầu chậm rãi chuyển yêu đến từ thế giới khác từ giờ phút này chính thức kéo ra màn che.

xuyên qua chi nông phụ trang nương